From: an trung <
To: KQVN <Sent: Mon, Sep 2, 2013 10:56 pm
Subject: Tham Luận "Mất Gốc" - Trần Mộng Lâm
To: KQVN <Sent: Mon, Sep 2, 2013 10:56 pm
Subject: Tham Luận "Mất Gốc" - Trần Mộng Lâm
Mất
Gốc !!!
Trần-mộng-Lâm
2013/09/01
Nhiều khi thành thực quá cũng gây
cho mình những bực mình.
Trước đây ít lâu, tôi có viết một
bài ngắn mang tựa đề :
Tôi không phải dân Bắc.
Tuần vừa qua, tôi lại viết bài :
Hai nỗi cô đơn.
Với 2 bài viết này, tôi nhận được
khá nhiều điện thơ góp ý kiến, có người đồng ý, có người không đồng ý, nhưng
cũng không có vấn đề gì quan trọng. Khi mình đã đưa ra một ý kiến, thì
phải chấp nhận các lời phê bình.
Mới đây, khi đi ăn cưới cô cháu gái,
tôi gặp anh Lâm Văn Bé, anh cười nói với tôi : Tôi hiểu ý anh, nhưng tôi nghĩ
anh sẽ bị
phản đối nhiều đó. Một lúc
sau, gặp một ông bạn khác, ông này cũng nhã nhặn, nhưng hỏi móc tôi : Anh không
sợ bị kết án là mất gốc ??
Tôi hỏi lại ông :
- Theo anh, gốc của tôi là gì?
- Thì anh người miền Bắc. Tuy
anh ở trong Nam lâu, lấy vợ miền Nam, nhưng gốc của anh là người Bắc.
Tôi nản quá, nói với ông ta :
- Anh trật lất rồi. Gốc của
tôi là Việt Nam Cộng Hoà.
Tôi là công dân của Việt
Nam Cộng Hoà.
Những công dân VNCH có người sanh
tại Miền Bắc, có người sanh tại Miền Trung, có người sanh tại Miền Nam, nhưng
họ đều có chung một nền văn hóa, tôi gọi văn hóa Miền Nam.
Gọi như vậy là để phân biệt với các
công dân của Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, ngày xưa gọi là Việt Nam Dân
Chủ Cộng Hòa.
Ngày nay, trong nước, còn sót lại
những công dân cũ của VNCH. Tại Hải Ngoại, đa số là người của VNCH.
Tại Việt Nam, những người sống tại
Miền Bắc trước 1975 là công dân của CHXHCNVN.
Hiện nay, đại đa số người Việt Nam
trong nước là các công dân của CHXHCNVN.
Người Việt Nam, nói chung, có cùng
một tiếng nói, nhưng nói cùng một thứ tiếng không có nghĩa là cùng một tổ quốc.
Người Anh, người Úc, người Mỹ, cùng
nói Tiếng Anh, nhưng họ không cùng một tổ quốc.
Cũng vây, người Việt Nam Công Hòa và
người của CHXHCNVN không cùng một tổ quốc.
Với tôi, người của CHXHCNVN rất xa
lạ : Họ nói khác tôi (tiếng Việt Cộng), họ suy nhĩ khác tôi, sống khác tôi,
thậm chí lái xe, chưởi thề, ăn mặc, hát, đóng kịch, mọi thứ đều khác.
Họ có một lá cờ khác, một bài quốc
ca khác, những anh hùng khác, những thần tượng khác.
Những người đó là gốc của tôi hay
sao ???
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là
tổ quốc của tôi hay sao??
Không, gốc của tôi là VNCH, tổ quốc
của tôi là Việt Nam Cộng Hòa.
Công dân của VNCH là công dân VNCH
và công dân của CHXHCNVN là
công dân của CHXHCNVN.
Hai khối người, nhưng cũng là hai
nỗi cô đơn. Hai nỗi cô đơn này hiện hữu tại trong nước, nhưng cũng hiện hữu tại
Hải Ngoại.
Bây giờ, giả thử có một ông đảng
viên CS nào kêu gọi nới rộng tự do một chút, cởi mở hơn một chút, sửa sai chế
độ của họ một chút, thì đó là việc của họ.
Riêng tôi, Cộng Sản phải được xóa bỏ
toàn bộ.
Sửa nó? đúng là nằm mơ giữa
ban ngày.
Trần Mộng Lâm
VĂN HÓA MIỀN NAM TỐT
HƠN........
Tôi không phải dân Bắc!!!
Trần Mộng Lâm
Trên giấy tờ, tôi sinh ra tại tỉnh Nam Định,.
Trên thực tế, tôi nói tiếng Việt giọng bắc, không uốn lưỡi khi phát âm những tiếng bắt đầu bằng tr. Những chữ bắt đầu bằng v, tôi nói rất rõ, nhưng may mắn không lầm chữ l với chữ n.
Nhưng tôi không phải người Bắc.
Hiệp định Genève đưa tôi vào miền Nam rất sớm, ngay khi tôi vừa lên Trung Học.
Tôi lớn lên tại miền Nam, học theo chương trình bộ Giáo Dục Miền Nam, đọc sách miền Nam, học và thành tài tại Miền Nam.
Trong những năm sống tại Miền Nam, tôi nổi trôi theo những thăng trầm của miền Nam. Tôi biết thế nào là Bình Xuyên, thế nào là Đệ nhất Cộng Hòa, ông Diệm, ông Nhu, ông Thục, rồi sau đó, ông Khánh, ông Thiệu, ông Kỳ, ông Trí Quang, ông Tâm Châu, ông Dương Văn Minh...v.v
Lớn lên, như tất cả những người thanh niên miền Nam, tôi đi lính.
Khi nhập ngũ, tôi thấy mình làm rất đúng, trốn lính mới là làm sai, là hèn nhát.
Sau 7 năm quân ngũ, Miền Nam bại trận.
Kẻ thắng trận Miền Bắc đưa chúng tôi vào tù. Trong tù tội, người ta sỉ nhục chúng tôi đủ điều, nào là quân bán nước, nào là “ngụy”, nào là bọn “hiếp dâm đàn bà, thủ tiêu con nít”...v.v.
Câu chuyện của đời tôi sau đó cũng như cuộc đời của rất nhiều người thanh niên Miền Nam, sau tù tôi, là vượt biên, là trại tỵ nạn tại Mã Lai, là làm lại cuộc đời từ con số không, là kiếp lưu đầy nơi đất người.
Năm nay, bước vào lớp tuổi cổ lai hy, nhìn lại cuộc đời mình, tôi nhận thấy một điều, là tuy được sinh ra tại Miền Bắc, tôi không phải là người Bắc, hiểu theo cái nghĩa Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa của Cộng Sản.
Tổ Quốc của tôi là Việt Nam Cộng Hòa .
Kể từ sau hiệp định Genève năm 1974, người Việt sống tại Miền Nam và Miền Bắc không cùng một văn hóa.
Họ cùng một nguồn gốc, tôi đồng ý.
Nhưng người Anh và người Mỹ, người Úc, cũng cùng một nguồn gốc.
Người Pháp và người dân Québec, nơi tôi định cư, cũng cùng một nguồn gốc.
Nhưng không ai có thể nói người Mỹ là người Anh, người Québec là người Pháp.
Tôi là người Miền Nam, tuy tôi nói giọng bắc.
Một anh tập kết, là người Bắc, tuy anh ta nói giọng nam.
Dù người ta có lý luận trên lý thuyết thế nào chăng nữa, với tôi, biến cố 1975 chỉ là một quốc gia thôn tính một quốc gia khác. Thử tưởng tượng Nước Anh đem quân qua đánh Hoa Kỳ rồi gọi dân Hoa Kỳ là “ngụy”.
Không, tôi không phải là người Bắc.
Dân Sài Gòn không phải dân Bắc.
Gọi Sài Gòn là Thành Phố Hồ Chí Minh, bắt dân Sài Gòn chịu sự độc tài đảng trị, không nhân quyền, không dân quyền, không tam quyền phân lập (lập pháp, hành pháp, tư pháp), thực là ép nhau quá đáng. Văn Hóa Miền Nam không phải như vậy. Rồi đây, người Miền Nam sẽ phải nổi dậy để bảo vệ văn hóa của mình, làm những gì người Hồng Kông đang làm.
Miền Nam sẽ giải phóng Miền Bắc, vì văn hóa Miền Nam tốt đẹp, văn minh hơn.
Trần Mộng Lâm
Trên giấy tờ, tôi sinh ra tại tỉnh Nam Định,.
Trên thực tế, tôi nói tiếng Việt giọng bắc, không uốn lưỡi khi phát âm những tiếng bắt đầu bằng tr. Những chữ bắt đầu bằng v, tôi nói rất rõ, nhưng may mắn không lầm chữ l với chữ n.
Nhưng tôi không phải người Bắc.
Hiệp định Genève đưa tôi vào miền Nam rất sớm, ngay khi tôi vừa lên Trung Học.
Tôi lớn lên tại miền Nam, học theo chương trình bộ Giáo Dục Miền Nam, đọc sách miền Nam, học và thành tài tại Miền Nam.
Trong những năm sống tại Miền Nam, tôi nổi trôi theo những thăng trầm của miền Nam. Tôi biết thế nào là Bình Xuyên, thế nào là Đệ nhất Cộng Hòa, ông Diệm, ông Nhu, ông Thục, rồi sau đó, ông Khánh, ông Thiệu, ông Kỳ, ông Trí Quang, ông Tâm Châu, ông Dương Văn Minh...v.v
Lớn lên, như tất cả những người thanh niên miền Nam, tôi đi lính.
Khi nhập ngũ, tôi thấy mình làm rất đúng, trốn lính mới là làm sai, là hèn nhát.
Sau 7 năm quân ngũ, Miền Nam bại trận.
Kẻ thắng trận Miền Bắc đưa chúng tôi vào tù. Trong tù tội, người ta sỉ nhục chúng tôi đủ điều, nào là quân bán nước, nào là “ngụy”, nào là bọn “hiếp dâm đàn bà, thủ tiêu con nít”...v.v.
Câu chuyện của đời tôi sau đó cũng như cuộc đời của rất nhiều người thanh niên Miền Nam, sau tù tôi, là vượt biên, là trại tỵ nạn tại Mã Lai, là làm lại cuộc đời từ con số không, là kiếp lưu đầy nơi đất người.
Năm nay, bước vào lớp tuổi cổ lai hy, nhìn lại cuộc đời mình, tôi nhận thấy một điều, là tuy được sinh ra tại Miền Bắc, tôi không phải là người Bắc, hiểu theo cái nghĩa Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa của Cộng Sản.
Tổ Quốc của tôi là Việt Nam Cộng Hòa .
Kể từ sau hiệp định Genève năm 1974, người Việt sống tại Miền Nam và Miền Bắc không cùng một văn hóa.
Họ cùng một nguồn gốc, tôi đồng ý.
Nhưng người Anh và người Mỹ, người Úc, cũng cùng một nguồn gốc.
Người Pháp và người dân Québec, nơi tôi định cư, cũng cùng một nguồn gốc.
Nhưng không ai có thể nói người Mỹ là người Anh, người Québec là người Pháp.
Tôi là người Miền Nam, tuy tôi nói giọng bắc.
Một anh tập kết, là người Bắc, tuy anh ta nói giọng nam.
Dù người ta có lý luận trên lý thuyết thế nào chăng nữa, với tôi, biến cố 1975 chỉ là một quốc gia thôn tính một quốc gia khác. Thử tưởng tượng Nước Anh đem quân qua đánh Hoa Kỳ rồi gọi dân Hoa Kỳ là “ngụy”.
Không, tôi không phải là người Bắc.
Dân Sài Gòn không phải dân Bắc.
Gọi Sài Gòn là Thành Phố Hồ Chí Minh, bắt dân Sài Gòn chịu sự độc tài đảng trị, không nhân quyền, không dân quyền, không tam quyền phân lập (lập pháp, hành pháp, tư pháp), thực là ép nhau quá đáng. Văn Hóa Miền Nam không phải như vậy. Rồi đây, người Miền Nam sẽ phải nổi dậy để bảo vệ văn hóa của mình, làm những gì người Hồng Kông đang làm.
Miền Nam sẽ giải phóng Miền Bắc, vì văn hóa Miền Nam tốt đẹp, văn minh hơn.
Trần Mộng Lâm
Đúng như vậy , thưa tác giả Trần Mộng Lâm ,
văn hoá miền Nam văn minh hơn , tốt đẹp hơn miền Bắc cs rất
nhiều vì miền Nam không có thứ " văn hoá " bún
chửi , cháo mắng như miền Bắc , không có cách ăn nói sống sượng
, chửi thề thô tục ở mọi nơi như miền Bắc ( đến nỗi , học sinh vào lớp mở miệng
ra là chửi thề và thầy giáo , và cả cô giáo nữa cũng hàng tôm hàng cá như học
sinh , cũng là cá mè một lứa ) Học sinh miền Nam xưa nền nếp , đồng phục áo
trắng với phù hiệu trên ngực . Nam nữ cư xử lịch thiệp tao nhã với nhau . Xe cộ
biết ngừng khi đèn đỏ , người đi bộ biết đợi đèn mới băng qua đường trên vạch
vôi trắng .
Xe hơi , xe gắn máy không bóp còi inh ỏi đinh tai như ta thấy hiện
nay ở khắp trong nước , điều này không bao giờ xảy ra tại các nước văn minh (
hãy xem Thái Lan hay Mã Lai thôi sẽ thấy ngượng cho dân Vn bây giờ , không cần
nhìn đi đâu xa hơn nữa ) Biểu ngữ , băng rôn trên đường phố VNCH không bao giờ
viết sai chính tả , ngay cả khi cần viết bằng tiếng Anh hay tiếng Pháp , nhưng
hãy nhìn biểu ngữ ở VN bây giờ , đủ thấy dân trí kém phát triển đến mức độ nào
, cả " tấm bia " ghi tên "cụ" đại thụ ở giữa thủ đô Hà Nội
cũng sai be bét thì trách sao một tấm biểu ngữ thông thường lại có thể viết cho
đúng được .
Phụ nữ miền Nam xưa không bị bán cho ngoại bang như nô lệ , miền
Nam xưa không có cái " văn hoá ôm " như hôm nay , hớt tóc ôm , ráy
tai ôm , tắm suối ôm ... Tội nghiệp cho dân
miền Nam , tội nghiệp cho một đất nước Tự Do bị bức hại ! Làm thế nào nguôi
thương tiếc một mảnh đất quê hương đầy tình người , tươi đẹp , văn minh , phồn
thịnh như miền Nam cuả chúng ta xưa ?!
HY
No comments:
Post a Comment
Thanks for watching