Khoảng đầu tháng 4 năm 2007, qua lời giới thiệu của một nguời cháu ruột, hai em gái của tôi (tạm gọi là em A và em B) đã đến thọ giáo với thày Mai viết Nhự, ở Phường Tam Hòa, Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai. Thày Nhự dạy học trò môn Nhân Điện Khoa Tự Động, thày không có tính tiền học phí gì cả. Thày chỉ dạy học trò trong 6 ngày, chứ không như các môn phái nhân điện khác thuờng phải mất nhiều thời gian hơn, có thể đến 6 tháng. Khi đến học, thày sẽ để tay lên đầu, lên trán để mở luân xa số 7 và số 6 bằng nhân điện của chính thày. Thày cũng mở những luân xa 5,4, 3, 2 và 1 bằng cách để tay lên vị trí những luân xa này trên sống lưng. (Quý vị có thể tìm hiêu thêm về những luân xa này qua quyển Journey to the East của giáo sư Spalding,Bản dịch rất hay của Nguyên Phong là Hành Trình Về Phuơng Đông, chapter 8 hay 9 nói về Cõi Giới Vô Hình. Thày CE Hằng Truờng cũng có giảng về những luân xa này trong số các băng giảng của Thày mà tôi không nhớ được tên).
Luân xa số 6 và số 7 là cửa ngõ để thể xác của con nguời có thể tiếp xúc được với thế giới tâm linh và cõi giới vô hình mà mình không thấy đuợc. Theo tôi hiểu, đó cũng là cánh cửa bảo vệ những người đang sống trong thế giới này khỏi phải tiếp xúc với những hồn ma bóng quế của thế giới những nguời đã chết.
Trong trường hợp em B của tôi, chỉ 5 phút sau khi thày Nhự dùng nhân điện của thày để mở luân xa cho em, B rùng mình một cái rồi 2 tay B tự động chắp lại, không hề theo sự điều khiển của B, vái lạy tứ phương và B có thể quay nguời dẻo dai như nguời lên đồng, múa lên những động tác mà B, môt người thường bị đau lưng kinh niên, không bao giờ có thể làm đuợc. Bệnh đau lưng, mệt mỏi trong B do đi làm vất vả lại thêm cuộc hành trình xuống nhà thày Nhự từ Saigon trên cái xe không êm ái, trên đoạn đuờng kẹt xe như nêm như cối thốt nhiên biến sạch. Còn em A, thì sau 4 ngày tập luyện, sang đến ngày thứ 5 thì em cũng thấy tự nhiên 2 tay em chắp lại, vái lạy tứ phương rồi đi vào những điệu múa mà dù em đang tỉnh táo 100% vẫn không sao chủ động ngừng lại được.
Cần nhắc lại là em A của tôi đã bị mổ gai cột sống vài tháng trước và 2 tay đang bị hiện tượng như Carpel Tunnel Syndrome và Tennis Elbow, không cử động được 2 bàn tay, 2 cổ tay, đau nhức dần lan tới 2 vai, bác sĩ Tây Y đã đề nghị phải mổ cả 2 tay rồi.
Với nhân điện học được, cả 2 em gái tôi tuy mới đầu cùng cảm thấy lạnh tóc gáy, sởn gai ốc vì việc vái lạy tự động cùng các động tác siêu nhiên mà 2 em không làm chủ được – nhưng vẫn đủ sáng suốt để tự quan sát những động tác quái lạ này, vẫn cảm thấy rất hài lòng với những kết quả y học thần kỳ trên cơ thể của 2 em. Hai em rất vui vẻ, sung sướng nghe lời thày Nhự dạy bảo là khi muốn chữa bệnh cho mình hoặc nguời khác là chỉ cần kêu “6,7 hãy chữa bệnh này đi !” là 6,7 (luân xa 6 và 7) sẽ làm đúng y như vậy. Em A còn hân hoan khoe với tôi qua điện thoại là 6, 7 của em rất giỏi; có 1 hôm em sơ ý bị một hộp thịt đã mở cắt đứt tay rất sâu, máu chảy dầm dề. Em bèn kêu 6, 7 cầm máu lại, là máu ngưng chảy liền; em kể cho tôi nghe rất hăng hái, khuyên tôi nên về Việt Nam để đi học nhân điện ở thày Nhự để chữa bệnh tiểu đuờng vốn đã làm bạn đồng hành với tôi từ lâu năm.
Thú thật với các bạn, tôi nghe những thông tin này mà chỉ cuời thầm là sao 2 em tôi, có ăn học tử tế, là những nguời tốt nghiệp đại học hoặc tuơng đương, rất thành công trong công ăn việc làm với chủ nhân là những công ty nuớc ngoài, lại có thể nói những chuyện không tuởng như thế này. Nhưng tôi biết cả 2 em tôi là những nguời rất thẳng thắn, không nói trăng nói cuội, không mê tín dị đoan, do đó tôi không bài bác gì cả, chỉ im lặng lắng nghe, và nghĩ thầm, “Muốn chữa bệnh hoạn thì phải thay đổi lối sống của mình, phải ăn đồ ăn tốt, nhiều rau cỏ, bớt thịt đỏ, mỡ màng, tập thể dục đều đặn, đi bác sĩ khám định kỳ chứ sao lại có cái vụ Nhân Điện Khoa Tự Động cứ như chuyện Liêu Trai Chí Dị thế này !”
Bẵng đi đến khoảng cuối tháng 6, năm 2007, em trai tôi ở Saigon bỗng gởi E mail cho cả đại gia đình bên Mỹ rằng em A và em B nay đã phát hiện ra rằng 6,7 của 2 em thực chất ra là 2 hồn ma vất vuởng vốn đã chết từ mấy chục năm nay, qua sự mở luân xa 6,7 của thày Nhự, mà xâm nhập thân thể của 2 em, và đang mở chiến dịch chiếm hữu đầu óc rồi dần dần thân xác của 2 em. Em B hiện đang rất vất vả đối phó với con ma trong B; còn con ma trong A thì êm ả hơn nhưng dùng chiến dịch nói ngọt như mía lùi để chiếm hữu lòng tin của em A.
Đọc thơ em trai mà tôi ngỡ như trong mơ. Ông xã và tôi lập tức xin nghỉ phép ở sở, và mua vé về VN để xem tình hình thế nào. Trong lúc chờ đợi visa và vé máy bay, tôi vào internet và đọc tất cả các tài liệu hoặc nghe băng giảng của các thày Hằng Truờng về Thân Trung Hữu, thày Nhật Từ về Quyết Nghi về Ngoại Cảm và Cõi Âm; Cận Tử Nghiệp của thày Tâm Thiện, những bài nói chuyện của nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng, sách Hành Trình Về Phương Đông của Nguyên Phong dịch từ cuốn Journey To The East như đã nói ở phần trên. Sau này, về tới Saigon tôi đọc thêm sách Hiệu Ứng Sinh Học của Kỹ Sư Đỗ Thanh Hải (tôi xin lỗi không nhớ rõ tên lót của Kỹ Sư Hải), sách “con Người Thoát Thai Từ Đâu của 1 nhà khoa học Nga tôi không nhớ tên, vv… để tìm hiểu về thế giới của những nguời đã khuất, và hồn ma bóng quế là gì. Theo những gì tôi góp nhặt được từ những nguồn tài liệu vừa nêu, thì con người chúng ta đuợc cấu tạo bởi phần xác (physical body – hay khung cộng huởng sinh học theo chữ dùng của Kỹ Sư Hải) và phần hồn (mind – sóng sinh học theo Kỹ Sư Hải). Khi chúng ta chết đi, thì chỉ có phần xác tan rã thôi, nhưng phần sóng sinh học vẫn còn hiện diện duới dạng các sóng năng lượng.
Với những nguời khi chết đi với tấm lòng thanh thản, không có gì nuối tiếc lưu luyến với cõi trần vừa tạm sống, các sóng sinh học của nguời mới chết sẽ dễ dàng siêu thoát để đi đầu thai kiếp khác, hay lên cõi thiên Đàng, cõi Trời nào đó. Còn những nguời chết oan ức, chết bất đắc kỳ tử, chết trong đau đớn hay lo sợ, trong tiếc nuối về những công chuyện còn dở dang trên trần thế thì sóng sinh học của họ sẽ không bay cao đuợc mà cứ là là trên mặt đất, thành những hồn ma vất vuởng lang thang, thân xác đã mất mà lòng ham muốn, tham sân si, ngã, mạn vẫn còn đó. Cho đến khi các sóng sinh học hay vong linh này hiểu ra rằng mình đã chết và tất cả các mong muốn trần tục của mình chỉ là không thì họ sẽ bay cao lên các tầng trên để trở lại đầu thai cho kiếp mới. Thế nhưng cũng có những vong linh dù đã chết hàng trăm năm hay vài chục thế kỷ vẫn không giác ngộ đuợc lý vô thường của cuộc đời, lại muốn tìm đuờng tắt mà đi, bèn tìm cách nhập vào thân xác của những người còn sống đã bị mở luân xa 6, 7 như 2 cô em của tôi, hoặc có vong linh có sóng sinh học cộng huởng với sóng sinh học của nguời còn sống thì sẽ nhập vào thân xác của những người này, và tìm cách chiếm hữu trí não của nguời bị xâm nhập trước rồi từ đó sẽ sai khiến các hành động của nguời này theo ý của vong linh.
Các vong linh này là ma ác, rất khó giác ngộ và người bị xâm nhập sẽ rất vất vả để đánh đuổi quân xâm luợc này ra khỏi cơ thể của họ. Các vong linh có tính khí hệt như tính khí của họ lúc còn sống, dù đã chết cách đây bao nhiêu năm. Đa số các vong linh thì hiền lành hơn, không hề có ý định xâm nhập cơ thể của bất kỳ ai. Cũng có những vong linh, nếu có xâm nhập một cơ thể nguời sống nào, thì cũng chỉ ở tạm trong 1 thời gian rất ngắn để nhờ nguời này giúp mình hoàn thành tâm nguyện mà vong linh đã không hoàn thành đuợc khi còn sống rồi vui vẻ ra đi khi tâm nguyện đã thành.
Khi tôi về Saigon, tôi quan sát cả 2 cô em và hiểu rõ ràng rằng mỗi em đã bị một hồn ma xâm nhập. Trong môi truờng làm việc bên Mỹ của tôi, tôi cũng đã có dịp tiếp xúc với một số bệnh nhân có bệnh tâm thần, do đó, đây là điều tôi để ý truớc khi làm việc với 2 em của tôi để xem coi hai em có bị chứng Disassociative Identity Disorder (formerly Multiple Personality Disorder) duờng như dịch sang tiếng Việt là bệnh tâm thần phân liệt dạng hoang tưởng hay sao đó ? Một trong những criteria của bệnh này theo DSM-IV (Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorders – Fourth Edition) là bệnh nhân không nhớ được những gì mình đã làm khi nhân cách thứ hai chiếm hữu thần trí và cơ thể họ.
Thí dụ chị Jane có 2 nhân cách trong người chị Jane mà thường xuất hiện nhiều lần: một là chị Jane hiền lành, nhút nhát, không thích đi shopping; và nhân cách thứ hai là anh John thì rất ư là kiêu ngạo, thích sắm đồ thể thao. Khi John xuất hiện trong thể xác của chị Jane, thì John đi Big 5 sắm nào là quần áo bơi, kiếng lặn, ống lặn, vân .. vân .. Đến khi chị Jane trở lại làm chủ bản thân của chị thì chị cứ ngẩn ngơ ra, không thể hiểu tại sao tự nhiên trong nhà mình lại có mấy cái đồ mua từ Big 5 như vậy. Cá nhân chị Jane thuờng xuyên bị những lúc quên đi, không nhớ nổi những chuyên mình đã làm khi hành động với nhân cách thứ hai của mình (Inability to recall important personal information that is too extensive to be explained by ordinary forgetfulness) .
Truờng hợp của hai em tôi thì khác hẳn, cả hai đều biết rất rõ mình là ai, không hề bị lẫn lộn nhân cách ngay cả khi người âm trong 2 em nói chuyện với hai em bằng tư tưởng. Xin nói rõ hơn là người âm trong hai em tôi không hề lên tiếng nói được trong đầu (no voice), mà họ chỉ gởi tư tuởng chạy trong đầu như kiểu E mail, tôi gọi là E thoughts (electrical thoughts) cho hai em hiểu; con ma trong em B thì rất lắm mồm, nói huyên thuyên suốt ngày toàn chuyện hắn ta và gia đình bị giết như thế nào ở Cambodia trong thời kỳ Khmer Đỏ 1975, và cũng dùng những ngôn ngữ thô tục để sách nhiễu tình dục em B.
Em B rất cương quyết chống đối lại những sách nhiễu này và cương quyết không tham dự vào bất cứ cuộc nói chuyện nào của con ma trong em. Do đó hắn ta rất giận dữ và thường phản ứng lại bằng cách gởi những luồng điện mạnh vào khoảng 1.5 volt để châm chích vào những huyệt đạo trong người em B để tạo những cảm giác nhức nhối như bị kiến cắn trong vòng 1/2 tới 1 giây (second) đồng hồ; sau đó hắn ta cũng hết điện phải recharge lại khoảng vài giờ sau mới có thể tấn công tiếp. Qua thông tin của hắn, em B kể lại cho tôi biết rằng con ma này bị bè lũ PonPot bắn chết hoặc cắt cổ chết (hắn không nhớ rõ đuợc hắn chết như thế nào, vì có lẽ quá kinh hoàng khi bị giết) năm 1975 khi mới 24 tuổi cùng với người vợ khi đó đang có thai 4 tháng. Trong 32 năm qua, hắn đã nhập vào 7 người trong đó em B tôi là nạn nhân thứ 7.
Chúng tôi đã nhờ nhiều sư tăng, ni sư và cả một cha bên Công giáo nói chuyện với hắn bằng bút đàm để khuyên nhủ và hỏi xem chúng tôi có thể làm gì để giúp hắn siêu thoát. Thọat đầu hắn còn đóng vai trò tử tế nào xin lễ cầu siêu ở chùa, rồi lễ rửa tội ở nhà thờ. Chúng tôi đã thực hiện đầy đủ các yêu cầu này cho hắn thì cuối cùng hắn tuyên bố là hắn chỉ đòi hỏi thế để câu giờ mà thôi chứ hắn hoàn toàn không có 1 ý định nào để xuất ra khỏi người em B cả. Hiện nay chúng tôi đang nhờ chị K. theo Công giáo ở Houston Texas hàng đêm gọi điện thọai trừ tà qua phone theo lời giới thiệu của 1 vị linh mục khả kính chuyên lo việc trừ tà. Linh mục này tên là T. Cha T sống và làm việc ở 1 nhà thờ VN, nhưng cha hiện đang công tác dài ngày bên Mỹ. Khi chúng tôi liên lạc được với cha để nhờ giúp đỡ thì cha giới thiệu chị K. sẽ giúp em B hàng đêm qua phone. Thực tình khi nghe cha T nói như thế, tôi rất thất vọng và lẩm bẩm làm sao mà có thể trừ tà qua phone đuợc, nghe cứ như chuyện hoang đuờng.
Ấy thế mà lại là sự thực đấy các bạn ạ. Chị K. đã giúp em B
qua phone bằng cầu nguyện, đọc kinh Tân Uớc, xức dầu thánh, uống nuớc thánh và
con ma trong B ngày càng yếu dần đi đến độ không thể gởi E thoughts cũng như
năng luợng của hắn cũng như số lần châm chích em B ngày càng giảm dần đi. Chị
K. tin tuởng rằng em B sẽ đánh bật kẻ xâm luợc ra khỏi cơ thể em trong 1 thời
gian ngắn, hy vọng thơi gian chữa trị không quá 20 ngày. Chị K. cũng cho tôi
biết rằng thời gian vừa qua, có một số nữ tu công giáo từ Mỹ về VN, cũng đến
học nhân điện với thày Nhự ở Biên Hòa. Khi về tới Mỹ, tất cả các nữ tu này đều
có hiện tượng ma nhập, từ chối vào giáo đường, la hét, ói mửa khi đọc kinh hoặc
lên cơn động kinh, múa may những động tác supernatural trong nhà thờ.
Cha T, Chị K và một nguời nữa có khả năng trừ tà đã và đang giúp số nữ tu này bình phục trở lại. Do đó chị K. có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với những hồn ma không hiểu vô tình hay cố ý mà thày Nhự đã tạo cơ hội cho những hồn ma này nhập vào các nạn nhân ngây thơ đến nộp mình cho quỷ mà lúc đầu các nạn nhân này tưởng rằng chỉ đi học nhân điện để mong tự trị bịnh cho mình. Xin Chúa ban phuớc lành cho những người như chị K. Chúng tôi rất cảm kích truớc sự giúp đỡ nhiệt thành của chị K. và cha T.
Về phần em A thì chúng tôi có khó khăn hơn nhiều so với em B. Lý do là con ma nhập vào em A tự xưng là 1 vong nữ có tên rất đẹp, tôi không tiện nêu lên ở đây. Con ma này nói rằng cô ta sinh năm 1901, là con một của 1 gia đình gốc Việt giàu có bên Cam Bốt. Cô ta là nữ sinh truờng Marie Curie, nói tiếng Pháp rất giỏi. Thuở sinh tiền, cô thuộc loại con gái nhà giàu hư hỏng, dùng tiền cha mẹ ăn chơi nhảy đầm trác táng, cuối cùng chết vì bịnh hen suyễn (hay ho lao ?) năm 1943 trong sự tiếc thương của cha mẹ cô. Cô ta nói chuyện hết sức ngọt ngào, rất nịnh hót em A của tôi, nào là em A tử tế, tốt bụng, nào là các con của em thông minh, học giỏi, ngoan ngoãn, lại hết sức chăm sóc sức khoẻ cho em A mỗi khi trái nắng trở trời.
Khi tôi về Saigon, cô ta cũng dùng bút đàm khen tôi nào là hay là tốt đủ kiểu. Cô ta ngọt ngào dến nỗi em rể của tôi, chồng của A, cũng thấy rằng sự hiện diện của cô trong em A chỉ là điều tốt cho gia đình vì sức khoẻ của A rõ ràng được cải thiện. Rất khó cho tôi để thuyết phục em A là em đang bị con ma nữ này dùng chiến thuật mật ngọt chết ruồi để dần dần chiếm trọn đầu óc A rồi 1 ngày nào đó các con của A sẽ chỉ có cái xác là mẹ A mà hồn và hành động sẽ là của con ma ấy. Mỗi lần nói chuyện này với em A là em lại nổi nóng lên cho rằng em hoàn toàn làm chủ thân xác và ý tưởng của em, còn con ma thì hiền lành giống như “1 bà tiên” vậy. Nhìn em và nghe em nói như thế, tôi chỉ âm thầm khóc và lo sợ mà chả biết làm gì khi cả gia đình riêng của em tôi không hề coi đó là chuyện quan trọng. Em A rất thương và lo lắng cho em B trong việc đánh đuối kẻ xâm luợc trong B, nhưng chưa hề có ý định nào để đánh đuổi cái vong nữ trong người của em A cả.
Phước nhà còn dày cho nên vào khoảng đêm thứ 4 sau khi chị K. từ Texas bắt đầu giúp em B đánh đuổi tà ma trong nguời em, chị K. than phiền vơi gia đình tôi là tại sao qua phone, chị đã đánh con ma trong B tơi tả và nó đang yếu đi rõ ràng thì tự nhiên lại có một sức mạnh ngoại nhập ở đâu giúp con ma trong B mạnh trở lại. Chúng tôi bèn dùng phương pháp loại suy xem những nguời nào hiện diện với em B khi em đang nhận điện thoại từ chi K.
Chúng tôi phát hiện ra rằng, khi con ma trong B kêu rên khóc lóc (tức là em B kêu khóc 1 chút xíu, rồi em B lại trở lại là em B 100%), tức thì em A lại lo đấm bóp cho B 1 cách không bình thường như kiểu ma nhập, tức là mặt A hơi dại đi, tay chân dẻo quẹo xoa bóp cho B. Lúc đó tôi có bảo sao A lại làm vậy thì em trả lời là 6,7 của em ghét con ma trong B lắm và muốn xoa bóp giúp B đỡ mệt. Chúng tôi có ngờ đâu là con ma nữ này đang truyền nhân điện giúp con ma trong B hồi phục lại. Khi nghe chị K. than phiền, tôi bèn nói A không được phép ở trong phòng B và đụng chạm vào nguời B nữa. Em A bực mình bèn hạch hỏi con ma nữ trong em. Con ma này bèn viết 1 lá thư dài 2 trang giấy xin lỗi cả gia đình tôi là quả thật nó có giúp đỡ con ma trong B vì thấy con ma này bị chị K. đánh tả tơi, nó cầm lòng không đậu nên ra tay tiếp thêm nội lực cho nó.
Con ma nữ xin lỗi cả nhà tôi, đặc biệt là với tôi, vì nó nói tôi vẫn đối xử với nó lịch sự lắm, không ngờ nó lại làm tôi thất vọng như vậy. Nó cũng hứa là sẽ xuất khỏi A nêu chúng tôi đưa nó lên tịnh xá Linh Quang ở Quận 4 Saigon để nó xuất gia đầu Phật vào thứ bảy July 28, 2007. Hai ngày sau đó. Em trai tôi cho biết là truớc đó, con ma nữ này cũng đã hứa nhăng hứa cuội nhiều lần là đưa nó lên chùa này chùa nọ để nó xuất ra mà lần nào cùng chỉ toàn dối trá, nhưng vấn đề là em A của tôi vẫn 1 mực tin yêu và cho rằng con ma này có tâm hồn nhân hậu, chỉ 1 phút yếu lòng mà giúp đỡ con ma trong B thôi. Tôi bèn nhân cơ hội này bảo với em A rằng, thôi được rồi, tôi tin lời hứa của con ma, tôi vẫn tiếp tục đối xử tử tế với nó, sẽ tha thứ lỗi lầm của nó nếu như nó giữ đúng lời hứa là sẽ ra đi vào thứ bảy July 28. Riêng bản thân tôi, tôi hứa sẽ trọn đời cầu nguyện cho linh hồn của cô ta hàng đêm sau khi cô ta thực hiện lời hứa của cô. Nhưng nếu đến thứ bảy đó, sau khi mình đã làm đủ theo yên cầu của cô ta mà cô ta cũng không đi thì em A phải quyết tâm đánh đuổi con ma ra và cắt đứt mọi liên lạc với nó. Em A bằng lòng như thế với tôi. Còn con ma cũng ra vẻ rất nhiệt tình và rất cảm động truớc lời hứa này.
Hai ngày sau, tôi đưa em A lên chùa Linh Quang. Chúng tôi đến từ lúc 10:30 sáng, dự lễ cầu an cho người sống tới 11 giờ, rồi ăn cơm chay tại chùa. Rất nhiều người ta đến chùa để đuợc chữa bênh, có nguời thì bệnh vật lý như ung thư, nhức mỏi; có người bị bệnh tâm thần nhưng cũng có rất nhiều người bị ma ám như em A (thái độ của nguơi bị ma ám rất khác với nguời bệnh tâm thần, tôi cảm nhận đuợc nhưng không diễn tả đuợc). Đến 12:30 trưa, người có bệnh đã xếp hàng ngồi thành 2 hàng trong đại điện dài dằn dặc, dễ có đến hơn 150 nguời chứ không ít. Tôi quỳ ngay sau lưng em A, đợi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ thì tới phiên em A được vị sư già mặc áo tăng bào vàng hơi đỏ, vai áo bên phải để trần (chắc là vị sư này thuộc phái Nam Tông), chữa bệnh.
Tôi quỳ ngay sau lưng em A, nghe loáng thoáng em vắn tắt thưa với Thầy là có 1 vong nữ trong em, có nhờ em đưa lên chùa này hôm nay vì vong nữ này muốn xuất khỏi nguời em hôm nay, mong thầy giúp đỡ. Vị sư này bèn để 3 ngón tay lên đầu em, miệng lâm râm niệm chú, rồi để 1 cái mõ nhỏ lên đầu em, gõ lóc cóc vài cái. Xong Người quay sang bên cạnh, lấy 1 ly nuớc nhỏ do người đệ tử bên cạnh trao cho, co mấy ngón tay lại trên miệng cốc, lẩm nhẩm chú niệm gì đó trong miệng rồi đưa cốc nuớc cho em tôi uống.
Thế là xong, em tôi ra khỏi hàng đến quỳ ngay truớc bàn thờ Phật Bà Quan Âm ngay cạnh đó. Tôi bèn nhảy ra khỏi hàng, hỏi em A là chuyện gì xảy ra vậy, con ma đã xuất ra chưa ? Thốt nhiên tôi thấy em tôi xoè bàn tay phải ra, giơ thẳng bàn tay ra trước mặt rồi dùng hết sức lực đấm thình thịch vào ngực, đỉnh đầu và trán của em liên tiếp mấy chục cái. Sức đấm mạnh đến nỗi nguời em tôi lảo đảo sau từng cú đấm. Tôi kinh hoàng, hỏi em, “Em ơi, chuyện gì vây, sao em lại tự đánh em như thế ?” Em trả lời tôi, “Bà ấy muốn ra, em đang làm thế để giúp bà ấy ra.”
Tôi nhìn nét mặt của em tôi, tôi thật tình không biết lúc đó em tôi là em tôi hay là con ma nữa. Tôi chỉ cảm thấy toàn thân tôi đau đớn như đang bị đánh, những cú đánh của em tôi mạnh mẽ vang lên trong tim trong óc tôi. Cả bao nhiêu nguời trong đại điện, cả vị sư già ngồi cách em tôi chừng nửa thước, chả ai thèm để ý đến em cả, duờng như những sự việc ma nhập, tự hành hạ thân xác như thế đã diễn ra quá thường xuyên ở đây. Không biết làm gì, tôi nhảy trở vào hàng người đang xếp hàng, bây giờ đã ngắn đi rất nhiều để hỏi vị sư già trị bịnh đầu đuôi câu chuyện.
Chỉ khoảng 5 phút sau, đã đến phiên tôi, tôi bèn quỳ chắp tay hỏi rằng, “Thưa Thầy, em gái của con vừa rồi có thưa với thầy là cái vong nữ trong người nó có nói rằng nhờ đưa lên chùa hôm nay để vong nữ này xuất ra; con em của con đã đuợc gặp thầy và đang ngồi kia – tôi chỉ tay về phía em A; xin Thầy giảng cho con biết chuyện gì đang xảy ra vậy ?” Vị thầy nhìn tôi cười, tôi không thể xác định đó là nụ cười thuơng hại hay mai mỉa, bảo tôi rằng, “Cô không biết là người ta đã nói là nói dối như ma à ?. Nguời ta đã nói dối với cô và đang lừa dối em cô đó. Muốn chữa khỏi bệnh này, em cô phải đi chùa rất nhiều lần, chứ 1 lần làm sao hết.” Nói xong, Thầy quay qua chữa bệnh cho người kế tôi.
Tôi quay sang em tôi và hỏi, “Em có nghe thầy nói chưa, mình lại bị lừa dối nữa đó”. Nhìn vẻ mặt đau đớn của em, tôi không cầm đuợc nuớc mắt, tôi biết em tôi vừa cảm nhận đuợc sự thật phũ phàng là “bà tiên” trong nó thực chất chỉ là một ma nữ thâm trầm, nham hiểm, nói dối như cuội, và vừa rồi, con ma nữ đã lợi dụng lòng tin của em tôi để đánh em tôi 1 trận nhừ tử bằng chính bàn tay của em. Cầm tay tôi, em A bảo, “Chị đừng lo, em sẽ quyết đánh cho con ma nữ giảo hoạt, dối trá ra khỏi nguời em. Em sẽ nhất quyết không cho nó nói chuyện hay viết lách gì cho em nữa”. Nhìn vẻ mặt của em, tôi biết em đã cuơng quyết lập chí dành lại độc lập cho thân xác mình.
Tôi vừa đau đớn vừa mừng rỡ rằng ít nhất em tôi đã vượt qua được 1 giai đoạn khó khăn trong cuộc chiến tranh với ma quỷ này là lập quyết tâm đánh đuổi quân thù. Hiện nay em tôi hàng ngày lên chùa Linh Quang để con ma có cơ hội nghe kinh kệ và nhờ thần lực, tín tâm của sư tăng trong chùa và trong chính em để kêu gọi con ma xuất khỏi em tôi. Em A cũng hứa rằng nếu sau 3 tuần đi chùa mà con ma vẫn không nhúc nhích di chuyển gì cả thì em sẽ đổi qua biện pháp mạnh hơn để trục ma.
Tôi xin tóm lược những ý chính tôi muốn nêu lên trong bài này mà trong lúc xúc động tôi đã không viết được rõ ràng và mạch lạc như sau :
1. Xin hết sức cẩn thận khi đi học nhân điện khoa tự đông ở những người thầy như thầy Mai Viết Nhự. Tôi không đủ dữ kiện để kết luận là thày Nhự có liên quan trực tiếp đến vấn đề tạo cầu nối giúp các hồn ma nhập vào cơ thể các học viên của Thày hay không; tôi chỉ biết là 2 cô em gái của tôi đều bị ma nhập ngay trong lúc đang học nhân điện với thầy, sau khi thầy mở luân xa số 6 và 7 cho 2 em. Chị K. cũng cho tôi biết là 1 số nữ tu Công giáo cùng bị hiện tuợng ma nhập sau chuyến du hành từ Mỹ về VN sau khi cũng học khóa nhân điện với thầy Nhự. Sao lại có sự trùng lập đặc biệt như thế ?
2. Tôi sẽ không bao giờ để ai sờ lên đầu lên cổ của mình, ai biết được là họ có khả năng mở luân xa 6,7 hay không ?
3. Đến thời điểm mình phải lìa cõi trần ra đi, xin hãy ra đi với lòng thanh thản, dù có còn bổn phận trách nhiệm với nguời còn sống cũng hãy xin hiểu rằng phận sự của mình đến thời điểm đó là hết, đừng nuối tiếc gì cả, để phần tâm linh của mình có thể nhẹ nhàng siêu thoát, không trở thành vong linh vất vưởng lang thang. Phần nguời sống, xin đừng khóc than níu kéo người đã ra đi, xin hãy nói cho người hấp hối biết là họ đã làm xong nhiệm vụ của họ trên trần thế, mình là người ở lại cũng sẽ OK, để nguời chết yên tâm mà đi.
Cha T, Chị K và một nguời nữa có khả năng trừ tà đã và đang giúp số nữ tu này bình phục trở lại. Do đó chị K. có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với những hồn ma không hiểu vô tình hay cố ý mà thày Nhự đã tạo cơ hội cho những hồn ma này nhập vào các nạn nhân ngây thơ đến nộp mình cho quỷ mà lúc đầu các nạn nhân này tưởng rằng chỉ đi học nhân điện để mong tự trị bịnh cho mình. Xin Chúa ban phuớc lành cho những người như chị K. Chúng tôi rất cảm kích truớc sự giúp đỡ nhiệt thành của chị K. và cha T.
Về phần em A thì chúng tôi có khó khăn hơn nhiều so với em B. Lý do là con ma nhập vào em A tự xưng là 1 vong nữ có tên rất đẹp, tôi không tiện nêu lên ở đây. Con ma này nói rằng cô ta sinh năm 1901, là con một của 1 gia đình gốc Việt giàu có bên Cam Bốt. Cô ta là nữ sinh truờng Marie Curie, nói tiếng Pháp rất giỏi. Thuở sinh tiền, cô thuộc loại con gái nhà giàu hư hỏng, dùng tiền cha mẹ ăn chơi nhảy đầm trác táng, cuối cùng chết vì bịnh hen suyễn (hay ho lao ?) năm 1943 trong sự tiếc thương của cha mẹ cô. Cô ta nói chuyện hết sức ngọt ngào, rất nịnh hót em A của tôi, nào là em A tử tế, tốt bụng, nào là các con của em thông minh, học giỏi, ngoan ngoãn, lại hết sức chăm sóc sức khoẻ cho em A mỗi khi trái nắng trở trời.
Khi tôi về Saigon, cô ta cũng dùng bút đàm khen tôi nào là hay là tốt đủ kiểu. Cô ta ngọt ngào dến nỗi em rể của tôi, chồng của A, cũng thấy rằng sự hiện diện của cô trong em A chỉ là điều tốt cho gia đình vì sức khoẻ của A rõ ràng được cải thiện. Rất khó cho tôi để thuyết phục em A là em đang bị con ma nữ này dùng chiến thuật mật ngọt chết ruồi để dần dần chiếm trọn đầu óc A rồi 1 ngày nào đó các con của A sẽ chỉ có cái xác là mẹ A mà hồn và hành động sẽ là của con ma ấy. Mỗi lần nói chuyện này với em A là em lại nổi nóng lên cho rằng em hoàn toàn làm chủ thân xác và ý tưởng của em, còn con ma thì hiền lành giống như “1 bà tiên” vậy. Nhìn em và nghe em nói như thế, tôi chỉ âm thầm khóc và lo sợ mà chả biết làm gì khi cả gia đình riêng của em tôi không hề coi đó là chuyện quan trọng. Em A rất thương và lo lắng cho em B trong việc đánh đuối kẻ xâm luợc trong B, nhưng chưa hề có ý định nào để đánh đuổi cái vong nữ trong người của em A cả.
Phước nhà còn dày cho nên vào khoảng đêm thứ 4 sau khi chị K. từ Texas bắt đầu giúp em B đánh đuổi tà ma trong nguời em, chị K. than phiền vơi gia đình tôi là tại sao qua phone, chị đã đánh con ma trong B tơi tả và nó đang yếu đi rõ ràng thì tự nhiên lại có một sức mạnh ngoại nhập ở đâu giúp con ma trong B mạnh trở lại. Chúng tôi bèn dùng phương pháp loại suy xem những nguời nào hiện diện với em B khi em đang nhận điện thoại từ chi K.
Chúng tôi phát hiện ra rằng, khi con ma trong B kêu rên khóc lóc (tức là em B kêu khóc 1 chút xíu, rồi em B lại trở lại là em B 100%), tức thì em A lại lo đấm bóp cho B 1 cách không bình thường như kiểu ma nhập, tức là mặt A hơi dại đi, tay chân dẻo quẹo xoa bóp cho B. Lúc đó tôi có bảo sao A lại làm vậy thì em trả lời là 6,7 của em ghét con ma trong B lắm và muốn xoa bóp giúp B đỡ mệt. Chúng tôi có ngờ đâu là con ma nữ này đang truyền nhân điện giúp con ma trong B hồi phục lại. Khi nghe chị K. than phiền, tôi bèn nói A không được phép ở trong phòng B và đụng chạm vào nguời B nữa. Em A bực mình bèn hạch hỏi con ma nữ trong em. Con ma này bèn viết 1 lá thư dài 2 trang giấy xin lỗi cả gia đình tôi là quả thật nó có giúp đỡ con ma trong B vì thấy con ma này bị chị K. đánh tả tơi, nó cầm lòng không đậu nên ra tay tiếp thêm nội lực cho nó.
Con ma nữ xin lỗi cả nhà tôi, đặc biệt là với tôi, vì nó nói tôi vẫn đối xử với nó lịch sự lắm, không ngờ nó lại làm tôi thất vọng như vậy. Nó cũng hứa là sẽ xuất khỏi A nêu chúng tôi đưa nó lên tịnh xá Linh Quang ở Quận 4 Saigon để nó xuất gia đầu Phật vào thứ bảy July 28, 2007. Hai ngày sau đó. Em trai tôi cho biết là truớc đó, con ma nữ này cũng đã hứa nhăng hứa cuội nhiều lần là đưa nó lên chùa này chùa nọ để nó xuất ra mà lần nào cùng chỉ toàn dối trá, nhưng vấn đề là em A của tôi vẫn 1 mực tin yêu và cho rằng con ma này có tâm hồn nhân hậu, chỉ 1 phút yếu lòng mà giúp đỡ con ma trong B thôi. Tôi bèn nhân cơ hội này bảo với em A rằng, thôi được rồi, tôi tin lời hứa của con ma, tôi vẫn tiếp tục đối xử tử tế với nó, sẽ tha thứ lỗi lầm của nó nếu như nó giữ đúng lời hứa là sẽ ra đi vào thứ bảy July 28. Riêng bản thân tôi, tôi hứa sẽ trọn đời cầu nguyện cho linh hồn của cô ta hàng đêm sau khi cô ta thực hiện lời hứa của cô. Nhưng nếu đến thứ bảy đó, sau khi mình đã làm đủ theo yên cầu của cô ta mà cô ta cũng không đi thì em A phải quyết tâm đánh đuổi con ma ra và cắt đứt mọi liên lạc với nó. Em A bằng lòng như thế với tôi. Còn con ma cũng ra vẻ rất nhiệt tình và rất cảm động truớc lời hứa này.
Hai ngày sau, tôi đưa em A lên chùa Linh Quang. Chúng tôi đến từ lúc 10:30 sáng, dự lễ cầu an cho người sống tới 11 giờ, rồi ăn cơm chay tại chùa. Rất nhiều người ta đến chùa để đuợc chữa bênh, có nguời thì bệnh vật lý như ung thư, nhức mỏi; có người bị bệnh tâm thần nhưng cũng có rất nhiều người bị ma ám như em A (thái độ của nguơi bị ma ám rất khác với nguời bệnh tâm thần, tôi cảm nhận đuợc nhưng không diễn tả đuợc). Đến 12:30 trưa, người có bệnh đã xếp hàng ngồi thành 2 hàng trong đại điện dài dằn dặc, dễ có đến hơn 150 nguời chứ không ít. Tôi quỳ ngay sau lưng em A, đợi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ thì tới phiên em A được vị sư già mặc áo tăng bào vàng hơi đỏ, vai áo bên phải để trần (chắc là vị sư này thuộc phái Nam Tông), chữa bệnh.
Tôi quỳ ngay sau lưng em A, nghe loáng thoáng em vắn tắt thưa với Thầy là có 1 vong nữ trong em, có nhờ em đưa lên chùa này hôm nay vì vong nữ này muốn xuất khỏi nguời em hôm nay, mong thầy giúp đỡ. Vị sư này bèn để 3 ngón tay lên đầu em, miệng lâm râm niệm chú, rồi để 1 cái mõ nhỏ lên đầu em, gõ lóc cóc vài cái. Xong Người quay sang bên cạnh, lấy 1 ly nuớc nhỏ do người đệ tử bên cạnh trao cho, co mấy ngón tay lại trên miệng cốc, lẩm nhẩm chú niệm gì đó trong miệng rồi đưa cốc nuớc cho em tôi uống.
Thế là xong, em tôi ra khỏi hàng đến quỳ ngay truớc bàn thờ Phật Bà Quan Âm ngay cạnh đó. Tôi bèn nhảy ra khỏi hàng, hỏi em A là chuyện gì xảy ra vậy, con ma đã xuất ra chưa ? Thốt nhiên tôi thấy em tôi xoè bàn tay phải ra, giơ thẳng bàn tay ra trước mặt rồi dùng hết sức lực đấm thình thịch vào ngực, đỉnh đầu và trán của em liên tiếp mấy chục cái. Sức đấm mạnh đến nỗi nguời em tôi lảo đảo sau từng cú đấm. Tôi kinh hoàng, hỏi em, “Em ơi, chuyện gì vây, sao em lại tự đánh em như thế ?” Em trả lời tôi, “Bà ấy muốn ra, em đang làm thế để giúp bà ấy ra.”
Tôi nhìn nét mặt của em tôi, tôi thật tình không biết lúc đó em tôi là em tôi hay là con ma nữa. Tôi chỉ cảm thấy toàn thân tôi đau đớn như đang bị đánh, những cú đánh của em tôi mạnh mẽ vang lên trong tim trong óc tôi. Cả bao nhiêu nguời trong đại điện, cả vị sư già ngồi cách em tôi chừng nửa thước, chả ai thèm để ý đến em cả, duờng như những sự việc ma nhập, tự hành hạ thân xác như thế đã diễn ra quá thường xuyên ở đây. Không biết làm gì, tôi nhảy trở vào hàng người đang xếp hàng, bây giờ đã ngắn đi rất nhiều để hỏi vị sư già trị bịnh đầu đuôi câu chuyện.
Chỉ khoảng 5 phút sau, đã đến phiên tôi, tôi bèn quỳ chắp tay hỏi rằng, “Thưa Thầy, em gái của con vừa rồi có thưa với thầy là cái vong nữ trong người nó có nói rằng nhờ đưa lên chùa hôm nay để vong nữ này xuất ra; con em của con đã đuợc gặp thầy và đang ngồi kia – tôi chỉ tay về phía em A; xin Thầy giảng cho con biết chuyện gì đang xảy ra vậy ?” Vị thầy nhìn tôi cười, tôi không thể xác định đó là nụ cười thuơng hại hay mai mỉa, bảo tôi rằng, “Cô không biết là người ta đã nói là nói dối như ma à ?. Nguời ta đã nói dối với cô và đang lừa dối em cô đó. Muốn chữa khỏi bệnh này, em cô phải đi chùa rất nhiều lần, chứ 1 lần làm sao hết.” Nói xong, Thầy quay qua chữa bệnh cho người kế tôi.
Tôi quay sang em tôi và hỏi, “Em có nghe thầy nói chưa, mình lại bị lừa dối nữa đó”. Nhìn vẻ mặt đau đớn của em, tôi không cầm đuợc nuớc mắt, tôi biết em tôi vừa cảm nhận đuợc sự thật phũ phàng là “bà tiên” trong nó thực chất chỉ là một ma nữ thâm trầm, nham hiểm, nói dối như cuội, và vừa rồi, con ma nữ đã lợi dụng lòng tin của em tôi để đánh em tôi 1 trận nhừ tử bằng chính bàn tay của em. Cầm tay tôi, em A bảo, “Chị đừng lo, em sẽ quyết đánh cho con ma nữ giảo hoạt, dối trá ra khỏi nguời em. Em sẽ nhất quyết không cho nó nói chuyện hay viết lách gì cho em nữa”. Nhìn vẻ mặt của em, tôi biết em đã cuơng quyết lập chí dành lại độc lập cho thân xác mình.
Tôi vừa đau đớn vừa mừng rỡ rằng ít nhất em tôi đã vượt qua được 1 giai đoạn khó khăn trong cuộc chiến tranh với ma quỷ này là lập quyết tâm đánh đuổi quân thù. Hiện nay em tôi hàng ngày lên chùa Linh Quang để con ma có cơ hội nghe kinh kệ và nhờ thần lực, tín tâm của sư tăng trong chùa và trong chính em để kêu gọi con ma xuất khỏi em tôi. Em A cũng hứa rằng nếu sau 3 tuần đi chùa mà con ma vẫn không nhúc nhích di chuyển gì cả thì em sẽ đổi qua biện pháp mạnh hơn để trục ma.
Tôi xin tóm lược những ý chính tôi muốn nêu lên trong bài này mà trong lúc xúc động tôi đã không viết được rõ ràng và mạch lạc như sau :
1. Xin hết sức cẩn thận khi đi học nhân điện khoa tự đông ở những người thầy như thầy Mai Viết Nhự. Tôi không đủ dữ kiện để kết luận là thày Nhự có liên quan trực tiếp đến vấn đề tạo cầu nối giúp các hồn ma nhập vào cơ thể các học viên của Thày hay không; tôi chỉ biết là 2 cô em gái của tôi đều bị ma nhập ngay trong lúc đang học nhân điện với thầy, sau khi thầy mở luân xa số 6 và 7 cho 2 em. Chị K. cũng cho tôi biết là 1 số nữ tu Công giáo cùng bị hiện tuợng ma nhập sau chuyến du hành từ Mỹ về VN sau khi cũng học khóa nhân điện với thầy Nhự. Sao lại có sự trùng lập đặc biệt như thế ?
2. Tôi sẽ không bao giờ để ai sờ lên đầu lên cổ của mình, ai biết được là họ có khả năng mở luân xa 6,7 hay không ?
3. Đến thời điểm mình phải lìa cõi trần ra đi, xin hãy ra đi với lòng thanh thản, dù có còn bổn phận trách nhiệm với nguời còn sống cũng hãy xin hiểu rằng phận sự của mình đến thời điểm đó là hết, đừng nuối tiếc gì cả, để phần tâm linh của mình có thể nhẹ nhàng siêu thoát, không trở thành vong linh vất vưởng lang thang. Phần nguời sống, xin đừng khóc than níu kéo người đã ra đi, xin hãy nói cho người hấp hối biết là họ đã làm xong nhiệm vụ của họ trên trần thế, mình là người ở lại cũng sẽ OK, để nguời chết yên tâm mà đi.
4. Xin hãy đối xử với
những người bị ma nhập tử tế, đừng xa lánh họ. Con ma chẳng có nhiều quyền lực
gì cả trừ trường hợp người bị ma nhập không hiểu được bản chất của ma thì sẽ
rất sợ hãi trước những lời hăm dọa của ma chẳng hạn như “Tao sẽ giết mày nếu
mày không nghe lời tao”. Những lời hăm dọa đó chỉ là lời hăm dọa suông, con ma
vốn chỉ là những sóng sinh học âm, sức lực chỉ bằng cục pin rechargeable 1.5
volt. Con ma sẽ rất mạnh mẽ khi tâm hồn và thể xác của nguời bị nhập yếu đuối,
sợ hãi và không có được sự giúp đỡ thuơng yêu của gia đình và bạn bè. Con ma sẽ
dùng chiến thuật tâm lý, ngọt bùi cay đắng có cả để thoạt đầu mua chuộc lòng
tin của người bị nhập, để dần dần chiếm toàn bộ lý trí của họ và tiến đến khống
chế thể xác vì bản thân con ma chỉ là phần tinh thần của người đã chết, nay
mong muốn chiếm đoạt thân xác và tâm trí của người còn sống để hành xử theo ý
riêng của mình. Con ma cũng sẽ nhăn răng, múa vuốt (qua cử chỉ của nguơi bị
nhập) như kiểu trong phim Exorcist nhưng cường độ yếu hơn nhiều chứ không như
kỹ xảo Hollywood để hăm dọa người chung quanh, làm cho họ cảm thấy sợ hãi mà xa
lánh người bị ma nhập. Những kỹ xảo này của con ma chỉ làm tôi bật cuời, thuơng
hại cho kẻ lực bất tòng tâm, và yêu thuơng em tôi hơn.
Do Thi Thuan
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for watching