VietTuSaiGon – Chủ trương gây nghiện của Đảng
25/01/2014
Nguyen Minh Triet on
Association for the Blind ( 13 tập )
http://www.youtube.com/watch?v=4bFKBGAZrxE&list=PL04258FA20DA009AC
VietTuSaiGon -
Những chủ nông trại nuôi bò nói
riêng và chủ nông trại nuôi súc vật nói chung, mỗi người đều có một bí quyết để phát triển đàn gia súc của họ. Tuy mỗi người có mỗi cách khá nhau,
nhưng chung qui họ có chung ba điểm cơ bản rất giống nhau: Thức ăn gây nghiện; Cây roi và; Chó săn.
Đó là chuyện người nuôi vật, nhưng ở chuyện giữa con người với con người, khi xem xét một chế độ chính trị áp đặt trên nhân dân,
thì loại hình nhà nước độc tài cũng có nét
hao hao giống chăn súc vật trong quá trình lãnh đạo đất nước, hay nói đúng hơn là quá trình
chăn dắt nhân dân của họ.
Thường, khi người ta nuôi bò, chủ trang trại luôn chuẩn bị vài chục bát đường đen để treo trên cổng chuồng, vị trí dễ đập vào mắt đàn bò mỗi khi chúng ra khỏi chuồng và khi trở về chuồng. Ban đầu, bát đường đen không có ý nghĩa
gì với đàn bò, chúng mặc nhiên bỏ qua và ra đồng chạy nhảy thỏa sức, mãi cho đến chiều, khi mà chủ trang trại cưỡi ngựa, dắt chó săn, dùng gậy xua đuổi chúng mới chịu trở về trong trạng thái nấn ná, tiếc nuối đồng cỏ, dòng suối, ngọn đồi…
Rồi một ngày, một con trong bầy tiến lại ngửi bát đường, nghe mùi ngòn ngọt, thè lưỡi liếm thử, thấy ngọt, tiếp tục liếm một cách ngon lành. Rồi cả đàn xúm lại liếm, đến khi cả đàn bò tranh nhau liếm bát đường, chủ trang trại bắt đầu đánh kẻng trong lúc đàn bò tranh ăn. Dần dà thành quen, cứ mỗi lần đàn bò liếm đường thì chủ trang trại đánh kẻng, tạo cho chúng một phản xạ có điều kiện.
Đến một lúc nào đó, mỗi khi nghe đánh kẻng, đàn bò xúm lại chỗ tiếng kẻng để liếm đường. Và cứ như thế, thay vì bị roi và chó săn rượt đuổi, cứ chiều về, đàn bò lại lâng lâng hy vọng, nôn nao chờ đợi một hồi kẻng, vì chúng tin rằng sau hồi kẻng ấy là một bát đường ngọt để thi nhau mà liếm ngon lành.
Có một điều, chúng không hề ý thức được rằng liếm càng nhiều đường, chúng càng mau bị giết thịt bởi vì đó là phương pháp nuôi ép cho súc
vật tăng trọng nhanh mà lại đỡ tốn công chăn dắt nhất, một công lợi cả đôi đường mà chủ trang trại đã khéo chọn phương pháp.
Đó là câu chuyện về đàn bò và chủ trang trại, cuối năm, người ta giết mổ trâu bò cũng không ít, tự dưng xem ti vi, thấy ông Thủ tướng Việt Nam nói về dân chủ, cụ thể là tuyên ngôn rất kêu “mở rộng dân chủ” chứ không phải là thông điệp đầu năm, vì trong cái
thông điệp này giọng điệu mạnh mẽ, nặng chất tuyên ngôn hơn là gửi gắm một ý tưởng hoặc hé lộ một tiến trình mới của quốc gia, phải xem nó là tuyên ngôn
đầu năm của ông Thủ tướng “nói rất nhiều mà làm chẳng bao nhiêu” này.
Cái tuyên ngôn được thốt ra từ miệng của chính người đã ký hàng chục nghị định mà mục tiêu của nó là bắt nhốt những nhà đấu tranh dân chủ, những cây bút tự do, đàn áp biểu tình chống Trung Quốc, xóa Viện IDS như nhổ một cái gai trong mắt, tăng cường quyền bạo lực cho công an (bắn), lấy sức mạnh bạo lực của công an làm nền tảng lãnh đạo đất nước, đưa người thân trong gia đình vào những vị trí đắc địa trong bộ máy chính quyền trung ương… Tất cả những gì ông ta làm là chỉ có thế, làm cho đất nước này ngày càng thêm kiệt quệ, dân tình kẻ ăn không hết người lần không ra, tình hình về dân chủ của đất nước ngày càng xấu đi…
Điều này nói ra để thấy rằng, cách làm việc và lãnh đạo đất nước của tập đoàn Cộng sản chóp bu, đứng trên góc độ chăn nuôi gia súc, nó
cũng na ná giống nhau. Nếu như chủ trang trại chăn nuôi dùng cây gậy, bầy chó săn để uy hiếp đàn bò, dùng bát đường đen treo ở cổng chuồng để vừa nuôi ép tăng trọng lại vừa thuần hóa, tạo cho đàn bò cảm giác nghiện, lâng lâng mỗi khi nghe tiếng kẻng leng keng… Thì nhà nước Cộng sản cũng có cây gậy chính sách, có công
an, có cả chó nghiệp vụ và đến khi cần thiết, họ cũng bỏ ra một “bát đường dân chủ” để cho nhân dân tha hồ lâng lâng, tự sướng với cảm giác vừa ngọt vừa mau phát béo phì này.
Suy cho cùng, bỏ ra một bát đường dân chủ đúng lúc, sẽ làm cho mọi cơn sóng trong nhân dân lắng xuống, thấp thỏm chờ đợi một vận hội mới, thậm chí, nhân dân có thể tin tưởng và tố giác “những thành phần diễn biến hòa bình”. Chuyện đó là rất có thể.
Suy cho
cùng, dù gì thì gì, một cái thông điệp “cơm no áo ấm và dân chủ” treo ở cuối năm trong một đất nước luôn có khuynh hướng cư xử bầy đàn bởi đất nước này bị chi phối bởi một thứ luật chơi bầy đàn trung ương tập quyền sẽ có tác dụng vô cùng lớn, nó chẳng khác nào một bát đường treo ở cửa chuồng bò. Ở đây, thay vì bát đường treo ở cửa chuồng để đánh thức cái bao tử thèm ăn của chúng thì cái thông điệp treo ở cánh cửa năm mới, nó sẽ có tác dụng kích thích cơn đói cồn cào mang tính tập thể trong một đất nước vốn bị bóp chặt giữa gọng kìm độc tài, người bóc lột người, dân đen lầm than và chịu nhục.
Phải trung thực mà nói rằng ông Thủ tường Việt Nam rất thông minh, ông
biết đánh đúng điểm rơi và yếu huyệt của nhân dân như một cao thủ võ lâm. Nhưng rất tiếc, sự thông minh của ông lại bị dùng cho một mục đích không thành thật và nếu ông là cao thủ võ lâm thật sự thì ông cũng quên mất một điều, tối hậu của võ học là cứu người chứ không phải đánh người, giết người.
Nhưng sự lãnh đạo mấy mươi năm nay của nhà nước Cộng sản đều có một mục tiêu: Đánh người! Liệu họ lãnh đạo được bao lâu nữa với lựa chọn này?
Thái Hà lại bị công an sách nhiễu
VRNs (27.01.2014) - Hà Nội - Vào khoảng 10g sáng nay gần 20 công an Quận Đống Đa
và phường Quang Trung mặc sắc phục và thường phục kéo tới cổng nhà thờ Thái Hà
gây náo loạn cả khu phố. Một số bà con giáo dân và lương dân gần đó không hiểu
chuyện gì đang xảy ra.
Khi mọi người kéo tới thì mới biết là phía công an họ đang lập biên bản
và tịch thu toàn bộ dàn giáo cũng như bảng pano chúc mừng năm mới của giáo xứ
Thái Hà được treo ở phía cuối cổng nhà thờ.
Sau khi phía công an lập
biên bản xong không có ai ký nhận. Họ đã tự động rút lui. Khu phố lại trở nên
bình yên.
Đây là một hành động rất
đê hèn của nhà cầm quyền Hà Nội sử dụng với giáo xứ Thái Hà. Yêu cầu nhà cầm
quyền Hà Nội trao trả lại ngay cho giáo xứ Thái Hà toàn bộ số dàn giáo cũng như
tấm pano đã bị tịch thu để bà con giáo dân đón tết được vui vẻ.
Panô chúc mừng năm mới
của giáo xứ Thái Hà bị gỡ xuống
Dàn giáo của giáo xứ bị
tịch thu
Công an mặc sắc phục và
thường phục đến trấn áp.
Dominic Tú, VRNs
chuacuuthe.com/2014/01/thai-ha-lai-bi-cong-an-sach-nhieu/
Trí óc
Việt Nam cần được giải phóng
Nguyễn Trung Tôn (Danlambao) - Khi tôi còn rất nhỏ, chắc chỉ khoảng 3 hay 4 tuổi
gì đó, khi mà cuộc chiến tranh hai miền Nam - Bắc vẫn đang tiếp diễn, trẻ con
chúng tôi đã được nghe rất nhiều những câu chuyện với đại ý: cả những con vật
vô tri cũng biết căm thù “Mỹ - Ngụy”. Tôi còn nhớ từ những chuyện
“Trâu cũng biết đánh giặc” tới chuyện phân biệt kiến ta, kiến địch. Người lớn
nói với chúng tôi rằng loài kiến đen là kiến cộng sản, loài
kiến đỏ là kiến“Ngụy”. Kiến đen là của phe mình không
cắn đốt ai cả. Kiến đỏ là kiến của “Mỹ - Ngụy”nên
chúng thường hay cắn đốt người. Tôi và chắc hầu hết bạn bè tôi đều ngây thơ tin
tất cả những câu chuyện này. Mỗi khi tôi nghịch bị kiến đốt là tôi lại thấy rất
căm thù “Mỹ - Ngụy”.
Những câu chuyện thời trẻ
con tương tự như vậy đã in đậm trong suy nghĩ của tôi. Tôi căm thù “Mỹ
- Ngụy” đã giết chết những người thân của tôi cùng bao nhiêu đồng bào
khác nữa.
Cho tới năm 1981, lúc này tôi đã 10 tuổi, tôi được bố tôi đưa vào Sài Gòn
thăm gia đình bác ruột tôi. Người anh này của bố tôi đã bỏ xứ ra đi từ bao giờ
tôi không rõ. Bác tôi đã lấy vợ sinh con, và sống tại Sài Gòn. Bác tôi có một
người con lớn. Trước năm 1975 anh ấy học trong một trường sĩ quan quân lực Việt
Nam Cộng Hòa (VNCH). Sau khi Miền Nam thất trận, anh bị bắt đi “học tập
cải tạo”. May nhờ bố tôi làm giấy tờ xác nhận gia đình tôi là gia đình“có
công cách mạng” nên anh được rút ngắn thời gian cải tạo. Năm 1981 khi
tôi vào Nam thì bác tôi đã qua đời. Anh trai cả của bác là người đón tiếp chúng
tôi.
Mặc dù mới mười tuổi nhưng lúc này trong tôi đã có nhiều thắc mắc rất lạ.
Sao trước đây tôi nghe người lớn kể rằng “Ngụy” rất xấu xa độc
ác nhưng lúc đó tôi thấy anh tôi lại rất hiền lành và tình cảm với chúng tôi.
Cũng nhờ mối quan hệ gia đình ở Sài Gòn nên có dịp vào đây một hai lần, gặp gỡ
những người mà trước đây tôi vẫn gọi là “Ngụy”, tôi mới được biết
và sau đó mới thấu hiểu tấm lòng của họ. Họ cũng như tôi, cũng là người Việt
Nam, cũng máu đỏ da vàng, thậm chí cùng là họ hàng máu mủ của tôi. Ấy vậy mà
trước đây sao tôi lại căm thù họ tới vậy! Tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ của
mình về cuộc chiến tranh đầy đau khổ này.
Vì cuộc chiến tranh đó mà gia đình tôi phải ly tán. Vì nó mà máu đồng bảo
tôi ở cả hai miền phải đổ ra quá nhiều. Tôi không còn căm thù những người mà
trước đây tôi xem là “Ngụy”nữa. Ngược lại, tôi biết họ chính là
đồng bào, bà con, họ hàng, ruột thịt của tôi.
Xin lỗi quý độc giả tôi hơi miên man một chút trước khi đi thẳng vào vấn
đề. Điều thắc mắc lớn còn lại trong lòng tôi đến ngày nay là tại sao những
người cộng sản, hay nói đúng hơn là các lãnh đạo CSVN, vẫn còn hằn thù những
người lính VNCH và gia đình họ tới như vậy - những người mà họ không ngừng gọi
là “Ngụy”. Tại sao thù hằn tới độ đập phá nghĩa trang Biên Hòa? Tại
sao thù hằn đến độ gây sức ép lên cả chính quyền Indonêxia để đập bỏ bia tưởng
niệm các thuyền nhân Việt Nam - mà họ dán nhãn là “gia đình Ngụy”- đã bỏ
mạng trên biển? và còn nhiều dẫn chứng khác nữa.
Ngày 19/1/2014 vừa qua, tức ngày kỷ niệm 40 năm cuộc Hải chiến Hoàng sa,
tại tượng đài Lý Thái Tổ ở Hà Nội, một số công dân mang tính đại diện cho bà con
khắp nơi muốn công khai bày tỏ tấm lòng tri ân đối với những người đã hy sinh
tính mạng vì sự toàn vẹn của đất nước. Đây là một việc làm rất đáng được trân
trọng và hoàn toàn nằm trong tập tục, văn hóa Việt Nam, cũng như đúng với
truyền thống anh hùng chống giặc ngoại xâm của dân tộc. Thế nhưng họ đã không
thể làm được như tâm nguyện trước sự quấy phá bằng nhiều hình thức của những
lực lượng nhân danh cái gọi là “chính quyền”. Chắc quý vị đã đọc
nhiều bài tường trình của những người có mặt tại chỗ.
Kính thưa quý vị, một chính quyền của dân, do dân và vì dân thì không bao
giờ lại có những hành động thiếu văn hóa, vô đạo đức, thất nhân tâm như vậy.
Đến gỗ đá cũng phải đau lòng!
Tôi nghiệm thấy nguyên nhân chính đã đẩy lãnh đạo đảng tới tận cùng của
sự tối tăm đó chính là ý thức hệ, rồi họ buộc cả nước phải đi theo. Kết quả là
cả dân tộc này đang bị trói buộc làm nô lệ cho chủ nghĩa Mác-Lê giữa lòng nhân
loại ở đầu thế kỷ 21. Chủ nghĩa này đã ngang nhiên chiếm ngự mọi mặt từ đời
sống hàng ngày tới lề lối suy tư của người dân trên cả nước Việt Nam, bất kể
thực tế là nó đã bị nhiều dân tộc loại bỏ ở khắp Đông Âu và ngay tại nước sản
sinh ra nó là Liên Xô. Ở Việt Nam, với tình trạng suy thoái mọi mặt của xã hội,
sợi xích vô hình này càng cần phải gỡ bỏ ngay lập tức. Nhưng thật đáng thất
vọng khi ngay cả bước đầu tiên và chỉ mới mang tính lý thuyết là việc bỏ điều 4
- một điều quá nghịch lý, nghịch thời - ra khỏi bản Hiến pháp mới mà vẫn không
dám làm. Lãnh đạo đảng phê phán rất rõ và rất hăng các căn bệnh trầm trọng của
xã hội, từ lạm quyền đến tham nhũng, và cũng thấy rất rõ bài thuốc để chữa tận
gốc. Nhưng khi đến khâu đưa giải pháp vào thực hiện thì lãnh đạo đảng đều run
rẩy lùi bước và lại đưa lợi ích của cá nhân mình và phe nhóm lên trên tất cả.
Thế là các chủ nghĩa mang tính bùa ếm đó tiếp tục làm cho con người Việt Nam
ngày càng ít tính nhân bản và càng trở nên tàn nhẫn, độc ác với nhau. Nó tiếp
tục tạo lằn ranh chia cắt tình huynh đệ, nghĩa đồng bào. Và quan trọng hơn cả,
nó tiếp tục làm dân tộc ta suy úy, mở ra cơ hội cho Trung Quốc xâm chiếm dần từ
lãnh thổ, lãnh hải đến kinh tế và văn hóa. Nếu không thoát được cái vòng “Kim
cô” đang kềm hãm cả dân tộc Việt này, thì việc mất luôn những đảo còn lại tại
Trường Sa chỉ còn là vấn đề thời gian và tiến trình biến Việt Nam thành một
tỉnh của Trung Quốc sẽ không còn chận lại được nữa trong thập kỷ tới.
Muốn xây dựng một xã hội công bằng dân chủ văn minh thật sự và nhất là
muốn giữ lấy Tổ Quốc Việt Nam thì điều đầu tiên dân tộc Việt Nam phải làm là
phải tìm cách giải phóng chính mình ra khỏi sợi xích vô hình mà lãnh đạo đảng
không đủ can đảm để đụng đến. Một khi đại khối dân tộc chúng ta không còn lề
thói suy nghĩ dưới bóng chủ nghĩa Mác-Lê nữa, thì những người cần được giải
phóng kế tiếp chính là những người trong Quân đội và Công an, để các anh không
còn phải “Trung thành với đảng trước rồi tổ quốc sau” hay “Chỉ
biết còn Đảng còn mình”. Chính nhân phẩm các anh được phục hồi.
Bởi quy luật tất yếu của xã hội đã được cả nhân loại chứng minh: Khi trí
tuệ con người không còn bị kềm hãm thì độc tài nhất định phải bị triệt tiêu để
nhường chỗ cho một xã hội dân chủ, công bằng, và tự chữa được bệnh tật để đi
lên.
Chúng ta cùng giúp nhau và giúp dân tộc gỡ bỏ cái vòng kim cô hiểm độc
này ra khỏi trí óc của mình.
Thanh Hóa ngày 24/1/2014
Nguyễn Trung Tôn - ĐT: 01628387716
danlambaovn.blogspot.com
No comments:
Post a Comment
Thanks for watching