Date: Fri, 27 Mar 2015 12:30:17 -0500
Subject: Triệu Phú BALẸ tại Hawaìi- Từ bánh mì đến LA TOUR Bakehouse.
From: lehuutu06
Subject: Triệu Phú BALẸ tại Hawaìi- Từ bánh mì đến LA TOUR Bakehouse.
From: lehuutu06
Ngọc Lan/Người Việt
HONOLULU, Hawaii
– Từ doanh thu hơn 500
ngàn đô la ở năm đầu mở tiệm bánh mì Ba Lẹ, sau 30 năm, Ba Le Bakery nay trở
thành La Tour Bakehouse với hơn 19 triệu đô la thu về trong năm 2014, trở thành
tiệm bánh đứng đầu cả về phẩm chất, số lượng, mức bán trên toàn đảo Honolulu, Hawaii.
Tuy nhiên, điều đáng tự
hào hơn ở một doanh nghiệp chuyên cung cấp thực phẩm sỉ cho chuỗi nhà hàng,
khách sạn, chợ, cũng như một số hãng máy bay, là ở chỗ: chủ nhân Ba Le Bakery
hay La Tour Bakehouse là một thuyền nhân – ông Lâm Quốc Thanh, người từng nhận
giải thưởng Chủ Doanh Nghiệp Nhỏ Xuất Sắc năm 2002 do Tổng Thống George Bush
trao tặng.
Câu chuyện kinh doanh
cũng như những bài học giản dị về cuộc đời của người được xem là một trong số
những người Việt thành công nhất tại Hawaii là điều đáng để nhiều người trong
chúng ta cùng suy ngẫm.
|
Ông Lâm Quốc
Thanh, chủ nhân Ba-Le Sandwiches & Bakery nay là La Tour Bakehouse, một
trong những triệu phú gốc Việt tại Hawaii. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
|
* Từ rửa xe, cắt cỏ ở
San Jose đến Bánh Mì Ba Lẹ nơi xứ Hạ
Cuộc đời của Lâm Quốc
Thanh, chàng thanh niên gốc Rạch Giá, Kiên Giang, từ sau biến cố 30 Tháng Tư,
1975 không có gì đặc biệt hơn so với phần lớn người dân quê nhà. Mồ côi cha từ
năm 10 tuổi, một buổi đến trường, một buổi Thanh đi bán vé số phụ mẹ mưu sinh.
Vượt biên đến Mỹ năm
1979, ở tuổi đôi mươi Thanh cũng lao vào kiếm sống bằng đủ nghề, “từ rửa xe,
cắt cỏ, sửa nhà lặt vặt, đến phụ việc ở nhà hàng Việt Nam, cả làm cho hãng
Intel được một tháng.”
Bằng sự bén nhạy của
mình, cuối năm 1980, từ tài xế lái thuê, Thanh đã có thể “tự mở một 'tour' riêng
chở khách từ San Jose đi Reno đánh bài.” Thời gian đầu, Thanh tự làm bánh mì để
phát cho khách ăn trên xe. Đến lúc việc kinh doanh này trở nên khấm khá hơn,
thì “Bánh mì Ba Lẹ” trở thành bạn hàng của anh.
“Cuối năm 1982, tôi bắt
đầu quen anh Võ Văn Lẹ, chủ nhân Bánh mì Ba Lẹ, vì tôi mua bánh mì kẹp thịt của
tiệm anh cho khách hàng ăn trên đường đi.” Thanh nhớ lại.
Sau 4 năm, công việc làm
“tour” mỗi ngày khó khăn hơn.
Chủ nhân Ba Le
Sandwiches xưa hồi tưởng, “Tôi không nhớ chính xác ngày, chỉ biết hôm đó là một
ngày Thứ Hai, Tháng Bảy, 1984, tôi ngồi than với anh Ba về sự khó khăn trong
việc làm ăn thì anh rủ tôi qua Hawaii mở tiệm bánh mì, hùn vốn 50-50. Thế là
Thứ Tư đó chúng tôi mua vé đi Hawaii 10 ngày.”
Kết quả của chuyến đi
“định mệnh” này là Thanh cùng ông Ba Lẹ sang được một tiệm ở China Town. Và
ngày 16 Tháng Mười Hai, 1984, tiệm Bánh Mì Ba Lẹ chính thức khai trương.
“Anh Ba Lẹ đã giúp cho
tôi một cơ hội như giúp một chiếc bè qua sông.” Sau hơn 30 năm, doanh nhân Lâm
Quốc Thanh vẫn nói về “ân nhân” của mình bằng sự cảm kích vô biên.
|
Tiệm bánh mì
Ba-Le Sandwiches của ông Lâm Quốc Thanh tại Honolulu, Hawaii. (Hình: Lâm Quốc
Thanh cung cấp)
|
* Từ bánh mì kẹp thịt Ba
Lẹ đến Ba Le Sandwiches & Bakery, công ty cung cấp thực phẩm sỉ
Tiệm bánh mì Ba Lẹ khởi
đầu chỉ có 3 món: bánh mì thịt, bánh croissant và bánh bao.
Ông Thanh kể, “Lúc đầu,
tiệm bán bánh mì thịt nhưng không có làm bánh mà mua bánh của những tiệm địa
phương. Tuy nhiên, họ cung cấp không đủ số bánh mì mình cần mà phải đi nhiều
tiệm mới lấy đủ số mình muốn. Đó là lý do ba tháng sau tụi này tự mua máy về
làm bánh mì luôn.”
Dù công việc làm ăn
thuận lợi từ đầu, nhưng theo ông Thanh, “sau một năm ba tháng, anh Võ Văn Lẹ
rút phần hùn ra vì lợi tức không giống như anh dự đoán.”
Cũng sau khoảng một năm,
biển hiệu của Bánh Mì Ba Lẹ đã mất đi “dấu nặng” bởi “khó giải thích cho khách
Mỹ hiểu” ông Thanh cho biết.
“Ba Le nghĩa là Paris.
Tôi giải thích với khách như thế.” Bánh mì Ba Lẹ trở thành Ba Le Sandwiches
& Bakery từ đó, dù thực tế đến hôm nay, “bánh mì Ba Lẹ” vẫn là cách gọi
thân thương của mọi người dân gốc Việt ở Hawaii.
Nói về sự phát triển của
thương hiệu Ba Le Sandwiches & Bakery, ông Thanh cho biết, “Từ năm 1984 đến
nay, mỗi năm doanh thu tăng lên từ 10 đến 25%. Nếu năm 1985 thu nhập khoảng
chừng $500,000.00 thì năm 2014 là hơn 19 triệu.”
|
Từ trái: Ông
Weddle Rodney, thợ làm bánh chính, Lâm Đức Trí Brandon, ông Lâm Quốc
Thanh và Lâm Đức Trung, con trai ông Thanh. (Hình:
Latourbakehouse.com)
|
Nếu khởi đầu, bánh mì Ba
Lẹ “chỉ có hai vợ chồng và hai nhân viên, thì hiện tại trụ sở chính có 130 nhân
viên, và có thêm 20 nhân viên làm trong tiệm bán lẻ ở trường Đại học Hawaii.”
Nếu những ngày đầu ông
Thanh “làm bánh mì chỉ có máy nhồi bột và lò nướng bánh, muốn chia bột ra thành
từng cục nhỏ phải cắt bằng dao, chia bằng tay” thì hiện nay, chỉ riêng dàn máy
móc làm bánh của ông đã trị giá hơn 2 triệu đô la.
Ngoài tiệm bánh Ba Lẹ
của gia đình, ông Thanh còn có 15 tiệm “franchise” ở Honolulu, 4 tiệm ở Maui.
Từ bánh mì thịt, bánh
bao, bánh croissant buổi đầu, giờ đây, công ty của gia đình ông Thanh đã có hơn
400 loại bánh.
Sau hai năm tự làm bánh
mì, đến năm 1987, ông Thanh bắt đầu tiến vào lãnh vực cung cấp thực phẩm sỉ cho
các nơi.
Hiện tại, thị trường của
La Tour Bakehouse (tên gọi của Ba Le Sandwiches & Bakery từ năm 2011) bao
gồm các hãng hàng không Hawaiian Air, Japan Airline, Korean Airline, Qantas
Airline, China Airline, Philippine Airline, Air New Zealand, hệ thống khách sạn
Hilton, Sheraton, Marriot, hệ thống nhà hàng Ruth Chris, Wolfgang Steak House,
các chợ Whole Foods, Foodland, Longs Drug, Safeway, và “còn nhiều khách hàng
lắm.” Chủ nhân Ba Le Bakery, người có dáng dấp thư sinh, cười nói.
Không chỉ vậy, “từ năm
1998, khi Papa John's Pizza mở ở Honolulu thì tôi là người làm bột cho họ. Lúc
đó chỉ vài tiệm, giờ đã là 14 tiệm. Đây là một trong những khách hàng lớn của
tôi, mỗi ngày chúng tôi dùng hơn một tấn bột để làm vỏ bánh cho Papa John's
Pizza.” Ông Thanh cho biết thêm.
|
Bánh ngọt của La
Tour Bakehouse có mặt trong phần ăn trên chuyến bay của hãng hàng không
Hawaiian Air. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
|
* 'Làm ăn thì nên thành
thật, thành thật và thành thật'
Đó là kinh nghiệm thành
công mà ông Lâm Quốc Thanh rút tỉa và chiêm nghiệm sau hơn 30 dấn thân vào
thương trường, bên cạnh sự “chịu khó làm, chịu cực làm và bỏ công sức ra
nhiều.”
Trả lời câu hỏi của
phóng viên Người Việt, “Người ta nói thương trường như chiến trường, trong
thương trường mà thành thật quá sẽ bị lường gạt. Mà phương châm của anh, một
người rất thành công, lại khuyên nên thành thật thì điều đó nên hiểu như thế
nào?” ông Thanh không chút ngập ngừng, “Mỗi người có ý nghĩ khác nhau. Cá nhân
tôi đến giờ vẫn rất thành thật với mọi người, dù nhiều lúc cũng có những cái
bất lợi nhưng điều đó rất ít so với cái lợi.”
Ngoài sự thành thật
trong kinh doanh, “thành thật với khách hàng, thành thật với nhân viên,” theo
lời người đàn ông có nụ cười “quên tổ quốc” này thì yếu tố “may mắn để có được
nhân viên tốt” cũng góp phần quyết định sự đi lên của doanh nghiệp.
Ông kể, “Năm 2002, tôi
may mắn có được một người thợ làm bánh người Mỹ nổi tiếng ở Hawaii vô hợp tác
làm với tôi. Anh biết làm rất nhiều loại bánh. Lúc đầu anh cũng chỉ là một nhân
viên thôi. Giờ anh như một thành viên trong gia đình.”
|
Tiệm La Tour
Cafe trong khu La Tour Plaza, Honolulu, một mô hình kinh doanh khác của
gia đình ông Lâm Quốc Thanh. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
|
Doanh nghiệp của ông
Thanh có tuổi đời 30 năm, thì “người nhân viên làm lâu năm nhất là 26 năm, trên
20 năm là khoảng 3 người, trên 15 năm cũng nhiều và trên 10 năm thì rất là
nhiều.”
“Có người hỏi tôi làm
sao để có được nhân viên tốt. Tôi chỉ biết là tôi đối xử theo lương tâm, tự
theo trái tim tôi. Chỉ cần lấy một ví dụ, là bảo hiểm sức khỏe của nhân viên.
Theo luật, tôi không phải trả 100% tiền bảo hiểm sức khỏe mỗi tháng. Nhưng ở
đây tôi trả 100% cho nhân viên, với người quản lý thì trả luôn 100% cho gia
đình. Điều này tôi giữ từ lúc mới mở tiệm có vài người cho đến bây giờ.” Ông
chia sẻ.
* Triệu phú từng làm việc
7 ngày một tuần và 18 tiếng mỗi ngày
“Tính đến nay hơn 30 năm
đeo đuổi con đường kinh doanh này, nhìn lại kỷ niệm nào là đáng nhớ nhất đối
với anh?” Ông Thanh trả lời câu hỏi của phóng viên bằng nụ cười, “Kỷ niệm đáng
nhớ thì rất nhiều, nhiều lắm. Nhưng chắc kỷ niệm buồn nhiều hơn.”
“Tại sao vậy?” - “Vì khi
mình có đời sống thoải mái, lợi tức không còn lo nhiều nữa thì nằm đêm nhớ lại,
nhớ chuyện buồn nhiều hơn chuyện vui.” Ông lại cười, nụ cười rười rượi.
“Đáng nhớ mà buồn là khi
hai vợ chồng lo bán, thằng con than đói bụng, mình không có thời giờ lo cho nó
ăn, nó lấy nước ngọt nó uống. Mỗi lần nhớ lại là buồn.” Đôi mắt người đàn ông
55 tuổi đỏ hoe, cố gượng cười che đi sự xúc động.
Ông kể, như tâm tình với
chính mình, “Nhớ lúc con còn nhỏ, có lúc dẫn nó đi chơi, nó kêu tôi bằng 'má' rồi
xin lỗi vì tiếng má nó gọi quen hơn là tiếng 'ba'.”
Quả thật, tấm huân
chương nào cũng có hai mặt, vinh quang nào cũng phải trả giá. Nhưng tôi tự hỏi,
có mấy ai tính đến những điều tưởng như quá nhỏ nhặt này khi ngồi nhẩm lại cái
giá phải trả cho thành công?
"Nhớ ngày xưa còn
nghèo, thèm ăn đủ thứ mà không có tiền ăn. Giờ tôi chỉ ao ước được mỗi sáng
uống một ly cà phê thôi để cảm nhận được mùi thơm vị đắng của nó mà không được,
bởi bao tử không cho phép." Ông cười nói, như tâm sự với chính mình.
Dẫu vậy, điều ông muốn
nói với những người sắp bước vào con đường kinh doanh vẫn là sự mạnh dạn dấn
thân.
“Theo tôi, từ 20 đến 30
tuổi nếu có cơ hội kinh doanh mà thắng thua là 50-50 thì hãy cứ làm. Nếu không
may mắn thì đến tuổi 30-40 mình vẫn còn cơ hội làm lại nữa. Rồi 40-50 vẫn còn
có thể dù có hơi chậm. Tôi khuyến khích người trẻ có muốn làm ăn thì cứ làm vì
còn có nhiều cơ hội. Chứ để lớn tuổi, chờ già dặn rồi thì đã trễ.” Ông khuyên.
|
Ông Lâm Quốc
Thanh bên cạnh những thùng bánh macaroons, một trong những sản phẩm của La
Tour Bakehouse. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
|
Ông nhấn mạnh một lần
nữa, “Và nếu đã ra làm ăn thì nên thành thật, thành thật và thành thật.”
Ở tuổi 55, nói về chuyện
mở rộng công việc kinh doanh, ông Lâm Quốc Thanh cho rằng “để hai đứa con lo.
Mình làm bấy nhiêu đủ rồi.”
Hai người con trai của
ông Thanh đều tốt nghiệp MBA. Từ năm 2011, các con ông đã mở một hướng làm ăn
khác hẳn với kiểu “franchise” Ba Le Sandwiches của ông Thanh, lấy tên là La
Tour Cafe, mang dáng dấp hoàn toàn theo kiểu Âu Mỹ, không vướng chút “bánh mì, phở”
như trong các tiệm Ba Le Sandwiches của cha.
“Năm 2011 tiệm La Tour
Cafe đầu tiên mở ở ngay building La Tour Plaza của tôi rất thành công. Năm 2013
mở tiệm thứ hai cũng thành công. Mùa Hè năm nay sẽ mở tiệm thứ 3.” Ông Thanh
khoe.
Cũng từ năm 2011, tên
giao dịch kinh doanh Ba Le Sandwiches & Bakery được thay thế bằng La Tour
Bakehouse.
Phóng viên đặt câu hỏi
sau cùng, “Nếu bây giờ anh được gặp lại anh Thanh ngày xưa khi phải xa vợ xa
con còn nhỏ để đến Hawaii lập nghiệp, hay gặp lại anh Thanh ngày xưa còn nhồi
những cái bánh bao bằng tay đến ê ẩm cả vai và được báo Honolulu đăng tin thì
anh sẽ nói gì với anh Thanh đó?”
Ông cười thật tươi trước
khi trả lời:
“Lúc đó cũng có vài
người khách Mỹ nói hãy làm ít và dành thời giờ nhiều cho gia đình. Nhưng tôi nghĩ
trời ơi làm ít thì ai trả tiền nhà tiền bill cho mình. Thế nên nếu gặp lại
những 'anh Thanh' của ngày đó, tôi sẽ khuyên rằng nếu không có thời giờ với gia
đình thì hãy biết giữ gìn sức khỏe, ăn uống điều độ. Và nếu được, hãy cố dành
thêm thời giờ cho gia đình vì sau này, nếu có tiền mình cũng không mua lại
được.”
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for watching