X

Monday, September 30, 2013

Lê Cung: Niềm hãnh diện của cộng đồng Việt Nam



Dzai Nguyễn sưu tầm

 
 


 

 

Lê Cung: Niềm hãnh diện của cộng đồng Việt Nam

Hầu như trong thế giới võ thuật, không ai không nghe đến tên Võ Sĩ Lê Cung, mà người Mỹ gọi là “Cung Le”. Hình ảnh “Cung Le” xuất hiện trên trang bìa nhiều nguyệt san về Võ Thuật quốc tế. Tiếng hò la “Cung Le! Cung Le!” luôn luôn nghe rầm rộ tại các võ đài nơi Lê Cung thi đấu, không phải chỉ riêng tiếng của người Việt, vì số người Việt đi xem thi đấu rất ít so với người Mỹ và các cộng đồng khác. Cung Lê đã được coi là Thần Tượng của tuổi trẻ mọi dân tộc sống trên đất Mỹ.

Lê Cung sinh năm 1972, đã từng là Sanshou Kickboxer và thắng Knock-Out (Hạ gục địch thủ) 16 trận, anh không thua trận nào trong giải Quốc Tế Hạng Bán Nặng (Light Heavyweight World Champion). Sau đó, anh đã chuyển sang Mixed Martial Arts là môn đấu pha trộn nhiều trường phái khác nhau. Trong môn này, anh cũng giữ môt “record” là 17-0.
 
Ngày 26 tháng 7 2012, Youtube đã quay lại trận đấu danh dự với Frank Shamrock, tước mất danh hiệu của đối thủ này để trở thành người thứ hai đoạt giải “Srikeforce Middleweight Champion” là môt giải khó nuốt dành riêng cho những người đã từng có nhiều “record” về hạ gục địch thủ (knock-out) mà không phải vì tính điểm bởi giám khảo.

Trong hiệp nhất, Lê Cung đã áp dụng những phối hợp (combination) là đá trước, đấm sau. Điểm đặc biệt của Lê Cung là anh có thể đá rất mạnh, rất cao bằng cả hai chân, trái và phải ngang nhau, trong khi đối thủ của anh thường chỉ dùng chân trái để đá dứ, và đá ngang đầu gối mà thôi. Ngoài ra anh còn cú đạp vào bụng đối thủ khi đối thủ tiến đến gần. Ngay trong hiệp đầu này, Lê Cung đã tỏ ra xông xáo, tấn công liên tục, trong khi Shamrock chỉ nhứ nhứ cú đá nhẹ, bị Lê Cung dùng tay phải gạt ra nhẹ nhàng. Đôi khi Shamrock cũng có những cú phối hợp (combination), tay trái và tay phải liên tiếp[ móc vòng vào mặt Lê Cung nhưng không nhiều.

Có thể nói Lê Cung là một thiên tài có thể sử dụng cả tứ chi, nghĩa là tay trái, tay phải, chân trái, chân phải đều có thể vung ra mạnh ngang nhau, trong khi thường thì các đối thủ chỉ có một bên mạnh và một bên chỉ dùng để nhử đòn. Lê Cung còn có cú đá cạnh sườn (side kick) rất cao. Điều đặc biệt nữa là tùy theo đối thủ, mà Lê Cung áp dụng chiến thuật. Như trong lần đấu với tên Vô địch Tầu Khựa Na Sun, vì biết tên này cao lớn và có những cú đá thần tốc, Lê Cung chuyên trị những đòn gần như ôm, vật, gài chân, quật, ném khiến tên Tầu Khựa này choáng váng, không biết trời đất là gì, phải đứng dựa vào góc đài, hai tay ôm giây, rồi dùng chân đạp ra, y như con châu chấu bị bí lối!
(1) Với Shamroc là một đối thủ vừa tầm, và có những cú đấm phối hợp (combination) khá lợi hại, nên Lê Cung lại chuyên dùng chân đá và đạp trước khi tung những cú đấm sấm sét hạ gục đối thủ.
(2) Trong hiệp môt, Lê Cung đã hai lần đá vượt qua vai Shamrock và trúng cổ đối thủ, nhưng vì khoảng cách hơi xa, nên hết đà, Shamrock chỉ hơi loạng choạng mà không té. Nếu cú đá này mà gần hơn chừng 1 gang tay, thì nhất định Shamrock đã bị Knock Out từ phút đó.
 Điều làm cho khán giả vỗ tay nồng nhiệt là thái độ quân tử của Lê Cung. Khi anh đạp Shamrock ngã ngồi xuống, hai tay chới với giơ ra hai bên, anh đã quay lưng bỏ đi, không thèm nhào xuống, đè đối thủ xuống đất mà đấm ngay mặt lúc Shamrock không thể đỡ đòn vì hai tay đã giơ ra hai bên, lộ nguyên khuôn mặt ra làm điểm đánh! Hầu hết các đối thủ khác, nếu gặp cơ hội đó sẽ nhào xuống đấm cho đến lúc đối thủ máu me đầy mặt!

Vì cử chỉ đẹp và hào hùng này mà khán giả vỗ tay và hò hét như điên: “Cung Le! Cung Le!”

Trong hiêp hai, Lê Cung lại làm cho Shamrock phải giơ tay hoãn để nhặt cái gì đó (vì camera để khá xa, không nhìn rõ) hình như là cái bảo vệ răng thì phải? Sau đó, thì Shamrock gặp may là đấm được Lê Cung hai quả phối hợp, làm rách mi mắt của Lê Cung, nhưng không gây được hiệu quả gì thêm, vì Lê Cung đã nhồi cho Shamrock cú đap thứ 3 xính vính.
Đến hiệp ba cũng là hiệp cuối, Shamrock tung hết toàn lực ra đánh thêm được một cú phối hợp nữa, nhưng Lê Cung đã khôn khéo lách được và lần này, anh đã sử dụng cú phối hợp ghê gớm của anh để kết thúc: Đá bằng chân trái trúng mặt, đấm hai cú liên tiếp, rồi đá ngang thêm một cái nữa khi đã dồn Shamrock vào lưới. Với cú liên hoàn này, Shamrock chúi người xuống, lảo đảo. Trong tài kéo Lê Cung ra, để Shamrock bước đi thêm một bước nữa thì ngồi xup xuống, ra dấu hiệu là đã bị lọi vai phải, hết chiến đấu!

Tiếng hò la vang động khắp đấu trường cả chục ngàn người! “Cung Le! Cung Le”. Cờ Việt Nam phất phới tung bay. Lê Cung, vẫn như mọi lần chiến thắng khác, vẫn chiếc quần có cờ Việt Nam Cộng Hoà, quỳ xuống, làm dấu Thánh Giá tạ ơn Chúa, rồi ôm vai bạn bè trong xúc động. Giọng nói anh sang sảng trong Micro: “Cám ơn các bạn! Cám ơn Shamrock, người chiến đấu rất mãnh liệt! Tôi rất hãnh diện được đấu với bạn. Tạ ơn Chúa, Cám ơn gia đình. Cám ơn Lisa, người bạn gái của tôi, cám ơn tất cả!”

Lê Cung là như thế đó. Luôn khiêm nhượng, cám ơn đối thủ và không bao giờ quên: “Cám ơn Cộng Đồng Việt Nam.
Thank You Vietnamese Community has supported me!”
Lê Cung quả là một thiên tài làm rạng danh cho cộng đồng Việt Nam hải ngoại.
Chu Tất Tiến,
HLV Judo, Tam Đẳng.
(Nhật Báo Việt Báo, California, Ngày 11/9/13)
(1)


 

 

 

Tokyo đòi tẩy chay bản đồ Google không ghi tên Nhật trên các đảo tranh chấp


 

TRANH CHÂP BIỂN ĐẢO - 

Bài đăng : Chủ nhật 29 Tháng Chín 2013 - Sửa đổi lần cuối Chủ nhật 29 Tháng Chín 2013

Tokyo đòi tẩy chay bản đồ Google không ghi tên Nhật trên các đảo tranh chấp


Hai vùng đảo làm Nhật Bản đau đầu : Dokdo/Takeshima (T) và Senkaku/Điếu Ngư.

Hai vùng đảo làm Nhật Bản đau đầu : Dokdo/Takeshima (T) và Senkaku/Điếu Ngư.

Reuters

Thụy My  RFI


Theo báo chí Nhật hôm nay 29/09/2013, Tokyo đã yêu cầu các chính quyền địa phương và các trường đại học công không đăng các bản đồ Google trên trang web của mình. Lý do là vì một số bản đồ này không sử dụng tên tiếng Nhật để gọi các đảo tranh chấp.


Tờ Sport Nippon nêu ra các lãnh thổ mà Nhật Bản có tranh chấp với các nước láng giềng gồm có quần đảo Dokdo tại biển Nhật Bản, đang do Hàn Quốc kiểm soát mà phía Nhật gọi là quần đảo Takeshima ; và quần đảo Senkaku ở biển Hoa Đông hiện đang được Nhật Bản quản lý nhưng bị Trung Quốc yêu sách chủ quyền và gọi là Điếu Ngư.

Ngoài ra còn có quần đảo Kuril ở phía bắc đảo Hokkaido của Nhật, bị Hồng quân Liên Xô chiếm từ cuối Đệ nhị Thế chiến và hiện do Nga quản lý, nhưng Nhật Bản vẫn đòi hỏi chủ quyền và gọi đây là Lãnh thổ phương Bắc.

Hãng tin Kyodo News cho biết trong các thông cáo trước đó, chính quyền Tokyo tuyên bố « một số địa danh trong bản đồ điện tử trên các trang chủ không phù hợp với lập trường của chính phủ Nhật Bản ».

Chính phủ khuyến cáo các cơ quan nhà nước nên sử dụng các bản đồ do Quốc thổ Địa lý Viện của Nhật Bản biên soạn. Tuy nhiên theo nhận định của AFP, không rõ các cơ quan này sẽ tuân theo yêu cầu trên hay không, vì các bản đồ Google có vẻ tiện dụng hơn.

Trước đây, chính quyền Việt Nam đã từng phản đối việc quần đảo Hoàng Sa, bị Google ghi tên trên bản đồ là « Tây Sa » - tên mà Bắc Kinh đặt cho Hoàng Sa sau khi quần đảo này bị Trung Quốc dùng vũ lực chiếm đóng năm 1974, và sau đó Google đã sửa chữa bằng cách dùng tên quốc tế của Hoàng Sa là Paracel Islands.

 

 

KHÔNG CHO PHÉP QUÊN



           KHÔNG CHO PHÉP QUÊN

*3 Điều luôn ghi nhớ đối với Cộng sản và bè lũ :
   1- Gian ác,
   2- Xão trá.
   3- Không có liêm sỉ.

 

Lời Nguyền rủa mỗi ngày.:

*1/ Việt Cộng chết hết và chết một cách thảm khốc.

*2/ Thân Cộng (ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng sản), VGCS chết hết và chết một cách thảm thương.

*3/ Những kẻ đánh phá hoặc mạ lỵ những ngưòi chống Cộng để  làm lợi cho Việt Cộng hay để gây chia rẽ hàng ngũ người Việt Quốc Gia, cũng chết hết và chết một cách thảm hại.

Không Cho Phép Mình Quên. Tôi tên Nguyễn Khánh Vũ, kỹ sư điện toán cho một công ty bên Arizona. Đã tham gia với bài "Nước Mỹ và tôi" vào năm đầu tiên, và mới nhất là bài "Nước Mỹ và vợ tôi".Nhiều người cho rằng chiến tranh đã kết thúc hơn 30 năm rồi, vả lại Việt cộng cũng thay đổi rồi, sao lại chống? Với tôi, những bài học, những kinh nghiệm thương đau mà thế hệ Cha Anh đã có với Việt cộng nhắc tôi phải cảnh giác luôn luôn.
 
Bài học số 1: Việt cộng giết người Quốc gia ngay trong thời kỳ phôi thai kháng Pháp, đánh Nhật, vì Việt cộng muốn cướp quyền lãnh đạo đất nước, để có thể toàn quyền làm tay sai cho cộng sản quốc tế trước kia, và nay cho quan thầy Trung cộng.
 
Bài học số 2: Trong những kỳ cải cách ruộng đất, Việt cộng đã giết biết bao người dân vô tội, giết ngay cả những người mà có lẽ chẳng bao lâu trước đó đã hào phóng bỏ ra vàng, tiền của đóng góp trong các cuộc quyên góp cho Việt cộng.
 
Bài học số 3: Ký kết ngưng bắn với Việt cộng chưa ráo mực thì Hồ Chí Minh xua ngay quân giết hàng ngàn đồng bào miền Nam vô tội trong Tết Mậu Thân.
 
Bài học số 4: Việt cộng xé ngay bản hòa đàm Paris mà chúng chỉ vừa ký. Bài học số 5: Trường học Cai Lậy, nơi bao trẻ thơ đang ê a bên trang sách, sao lại là mục tiêu pháo kích của Việt cộng? Sao Việt cộng lại nhẫn tâm bắn vào hàng ngàn đồng bào vô tội đang trốn chạy "giải phóng quân" trên đại lộ kinh hoàng?
 
Bài học số 6: "Nhà nước thông báo để nhân dân đừng tin vào các tin đồn thất thiệt. Nhà nước sẽ không đổi tiền". Và việc đổi tiền, thực chất là một cuộc ăn cướp tài sản của người dân miền Nam, được tiến hành chỉ một ngày sau đó. Đây là một nhóm thổ phỉ cai trị, chứ không phải là một nhà nước pháp trị. 500 đồng tiền Việt Nam cộng hòa đổi lấy 1 đồng tiền Hồ. Việt cộng có cái gì để mà đổi?
 
Bài học số 7: - "Ngày mai em sẽ chở các con đến đây thăm anh", Mẹ tôi bịn rịn chia tay Ba tôi sau khi chở Ba tôi đến địa điểm tập trung "cải tạo". - "Em về ráng lo cho Thầy Mẹ và các con. Đêm nay chắc chắn anh sẽ bị đem đi nơi khác. Và em cũng đừng mong anh sẽ về sau 10 ngày", Ba tôi căn dặn. - "Nhưng… cách mạng thông báo tập trung 10 ngày mà", Mẹ tôi trả lời. Ôi thương thay cho người dân hiền lành, thật thà đất nước tôi. Và chắc đâu đó ở Hà nội, đã có một nhóm người ngồi cười khoái trá.
 
Trên đây là một ít trong số những bài học "cơ bản" mà tôi luôn tự nhắc mình và "không bao giờ cho phép mình quên." Có nhiều người cho rằng Việt cộng đã thay đổi rồi. Với tôi, Việt cộng chỉ là một loài tắc kè dỏm và hạ cấp. Nó thay đổi màu để tồn tại, để tiếp tục lừa bịp, che đậy cái bản chất bất biến của chúng là tàn ác và đê hèn.  Với những người cùng một dòng máu Việt thì chúng chẳng chừa một hành vi bẩn thỉu nào, nhưng với kẻ thù phương Bắc, kẻ thù mà ngàn năm trước cha ông ta đã chỉ mặt đặt tên, thì chúng lại quì gối. 
 
 Khi đọc bản tin Giang Trạch Dân vào tắm ở Đà nẵng, rồi vào Saigon gặp mặt hoa kiều Chợ Lớn, sau đó mới bay ra Hà nội để gặp bọn đàn em ở Ba Đình, lòng tôi sôi sục căm hờn, tủi nhục. Với cái thằng Tàu phù này, Việt Nam xem chừng chỉ là cái ao làng của nó.
 
Khi đọc bản tin thấy đám du khách Trung cộng phất cờ, đón đuốc thế vận trên đường phố Saigon trong khi những người dân Việt bị cô lập, bị đẩy ra xa, tôi biết rằng tôi vẫn còn sáng suốt. Tôi vẫn thấy rõ cái tồi tệ, xấu xí của Việt cộng dù đang được che đậy dưới một cái áo màu mè bên ngoài của một con tắc kè. Việt cộng đã thay đổi?
 
Tôi may mắn có một người cha sáng suốt với những phân tích sắc bén, thuyết phục. Ông luôn là người đầu tiên tôi tìm đến để tham khảo và hỏi ý kiến khi nghe hoặc đọc thấy những biến động nào trong xã hội. Là một cựu quân nhân trong quân lực Việt Nam Cộng Hòa, ở tuổi ngoài 70, ông vẫn canh cánh trong lòng chuyện vận mạng đất nước. "Muốn chống cộng mình phải hoặc là có tiền hoặc là có quyền", Ba tôi nói. Và trong tình thế không có cả hai, ông vẫn chống cộng theo cách riêng.
 
Ông hun đúc tinh thần yêu nước cho con cháu trong gia đình qua các câu chuyện kể, qua những nhận định tình hình, nhắc nhở con cháu tỉnh táo trước những mưu chước của Việt cộng. Ông nhắc con cháu dành chút thời gian thắp một nén nhang, đặt một ít hoa, nơi đài chiến sĩ Việt-Mỹ nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong. Ông cố gắng đến với các cuộc biểu tình nghiêm túc trong cộng đồng. "Mình đến dù không làm được gì nhưng mình phải đến để thể hiện chính kiến của mình, đồng thời động viên anh em", Ông thường nói như vậy.
 
Ông đến với các buổi ra mắt sách có liên quan đến lịch sử, đến quân đội và luôn ủng hộ mua sách từ những đồng tiền ít ỏi Ông nhận được hàng tháng. Tôi được nghe rất nhiều lần từ những người bạn của Ông, từ sơ giao đến thân tình, "Mỗi lần gặp anh, tôi hiểu ra nhiều vấn đề quá". Tôi luôn cố gắng theo Ba tôi tham gia các cuộc biểu tình nghiêm túc trong cộng đồng.
 
Tôi phụ giúp giảng dạy Việt ngữ cho các em nhỏ với hy vọng góp một bàn tay phá vỡ cái nghị quyết 36 mà Việt cộng đã và đang cố gắng thực hiện tại hải ngoại qua sách báo, qua các chương trình ca nhạc của chúng. Tôi tranh thủ giờ ăn trưa trong công ty, để viết bài và tham gia tranh luận trên các diễn đàn với cố gắng "giành dân, lấn đất" với Việt cộng trên mạng điện toán. Tôi luôn mua băng gốc các chương trình ca nhạc, các tài liệu lịch sử để ủng hộ các trung tâm, các cơ sở có đường hướng chống Cộng rõ ràng.
 
 Tôi cố gắng giải thích cho các con tôi khi chúng thắc mắc về lá cờ máu chúng thấy trong sách báo. Bạn bè tôi, có người cho tôi chống cộng cực đoan. Là người Việt nên tôi vẫn nhớ Ông Bà ngày xưa có dạy "một câu nhịn, chín câu lành". Tôi cũng cho mình là một người Công giáo kiên định và vâng phục.
 
Chúa tôi có dạy rằng "Nếu có kẻ tát con má bên phải, con hãy đưa má bên trái cho kẻ đó tát". Kính thưa Ông Bà, Việt cộng ngày xưa đày Ba con nơi rừng sâu, chỉ thả về khi Ba con khập khễng trên đôi nạng gỗ với một bệnh án sống thêm được vài tháng là hết. Mấy chị em con bị xếp vào hàng cuối cùng trong xã hội vì "trúng" đủ mọi "tiêu chuẩn" của Việt cộng, dân Bắc di cư-đạo Công giáo-con Ngụy quân Ngụy quyền.
 
Ngày xưa Việt cộng gọi chúng con là đĩ điếm bám chân đế quốc thì nay là "khúc ruột ngàn dặm", một khúc ruột mà hàng năm có thể gửi về trong nước gần 10 tỉ tiền đế quốc. Bao nhiêu đồng bào nghèo lê lết sống bên Cambodia hay còn kẹt lại ở Philippines, bao nhiêu công nhân làm tôi mọi khắp nơi, bao nhiêu cô gái bán thân khắp vùng Đông Nam Á, thì sao không là "khúc ruột"?
 
Trước, Việt cộng giết dân miền Bắc trong "cải cách ruộng đất", chôn sống dân miền Trung trong Mậu Thân, đày đọa, thủ tiêu quân cán chính miền Nam sau ngày "giải phóng", nay Việt cộng lại tiếp tục cướp đất của bao người dân thấp cổ, bé miệng, tiếp tục tàn phá quê hương, phá bỏ đạo đức làm người.
 
Người dân đã chẳng những "một nhịn", mà trăm ngàn "nhịn", mà "lành" vẫn không thấy. Ông Bà kính, làm sao có "lành" với quỷ? Lạy Chúa, Việt cộng đánh đồng bào con thê thảm trong "cải cách ruộng đất". Việt cộng chôn sống đồng bào con trong Tết Mậu Thân. Việt cộng đánh gia đình con và biết bao gia đình miền Nam tan nát sau "ngày giải phóng". Việt cộng đẩy đồng bào con ra biển Đông và hàng ngàn người đã bỏ mình, đã ô nhục, nhơ nhớp dưới tay hải tặc.
 
Nay Việt cộng tiếp tục đánh phá các cộng đồng hải ngoại, nơi chúng con đang xây dựng lại cuộc sống mới cho thế hệ mai sau.
 
Lạy Chúa, chẳng những cả hai má chúng con đã để cho Việt cộng tát, mà toàn thân, lục phủ ngũ tạng cũng tang thương.  Thì nay xin Chúa cho con theo câu "có lúc con phải hiền như con trừu, có khi con phải khôn ngoan như con rắn". 
 
Tôi có cực đoan không khi tôi chống Cộng hay Việt cộng đã thay đổi chăng? Tôi sẽ còn chống cộng ngay cả khi Việt cộng không còn trên quê hương tôi.
 
Ngày quê hương thanh bình, tôi sẽ về lại vùng quê Mỹ Tho hiền hòa, mở một ngôi trường dạy học cho các em nhỏ. Và lồng trong những bài học Việt văn, toán học, tôi chắc chắn sẽ kể cho các em nghe những tội ác của Việt cộng, nhắc cho các em những kinh nghiệm thương đau của cha ông, với một hy vọng các em sẽ không bao giờ để cái chủ nghĩa quái thai này xuất hiện một lần nữa trên đất nước thân yêu dưới bất kỳ hình thức nào.
 
Tôi viết bài này trong niềm tưởng nhớ người Chú, người Cậu, những sĩ quan anh dũng của quân lực Việt Nam cộng hòa hy sinh trong cuộc chiến, những đứa em và bà con xa gần chết trên biển Đông, vì lý tưởng tự do. NGUYỄN KHÁNH VŨ      


._,___

Saturday, September 28, 2013

Giải Pháp Khả Thi Giải Trừ Cộng Sản Việt Nam: Chọn Đường Sống thay thế cho Ngõ Cụt và Hẻm Chết


Giải Pháp Khả Thi Giải Trừ Cộng Sản Việt Nam: Chọn Đường Sống thay thế cho Ngõ Cụt và Hẻm Chết





“Giải pháp” là phương pháp hay cách thức giải quyết một vấn đề cụ thể, nan giải, cần thiết. Vấn đề cần giải quyết ở đây là bằng cách nào Giải Trừ Chế độ Cộng Sản Việt Nam? 

“Giải pháp khả thi” không phải là phương cách giải quyết tức khắc, một cách dễ dàng, nhanh chóng, mà thực sự là chia tách những khó khăn của vấn đề, nhằm thoát khỏi bế tắc, và cuối cùng đưa ra một số giải đáp đúng, hợp lý, có thể thực hiện được, trong những hoàn cảnh thuận tiện, thích nghi nhất.

Vậy mục tiêu của giải pháp ở đây là nhằm giải trừ Cộng Sản Việt Nam[CSVN], chính là trong nước nơi sinh sống của gần 90 triệu người dân, phụ là tại hải ngoại, đối với các cơ sở cộng sản ngoại vi, nằm vùng.  Thời gian giải trừ là ngay bây giờ và cho tới khi đạt tới kết quả “khả chấp”, khi đa số người dân vùng lên chống đối, tẩy chay, ly khai hay lật đổ chính quyền; khi cấp lãnh đạo và đoàn ngũ CSVN tan rã, mất tư cách và khả năng quản trị đất nước, mất uy tín quốc gia.

Muốn thực hiện “giải pháp giải trừ CSVN”, chúng ta hãy so sánh và nhận định về hai hoàn cảnh: 3 triệu người dân gốc Việt tỵ nạn cộng sản tại Hải ngoại và số còn lại của 90 triệu người dân Việt Nam, nạn nhân CSVN trong nước.

I. Trường Hợp của 3 Triệu Người Dân gốc Việt Tỵ Nạn Cộng Sản Đang Sinh Sống Trên Thế Giới Tự Do

1. Ý Thức Môi Trường Tai Ương, Triệt Hại của chế độ CSVN

Người Việt Nam yêu chuộng dân chủ tự do, thuộc thành phần Quốc gia, đã biết rõ mặt thật của chế độ cộng sản ngay những năm 1945, 1949, 1954, rồi 1975, khi người cộng sản lần lượt lộ rõ những thủ đoạn cướp nước, cướp quyền, đầy đoạ, giết chóc, hành hạ dân chúng mà họ từng nhờ vả, dụ dỗ, như hứa hẹn “cải cách ruộng đất” Miền Bắc; như giải phóng Miền Nam với chiêu bài “độc lập, tự do, hạnh phúc, ấm no” … tất cả đều là giả tạo, lừa lọc, triệt hại.

Người Việt Nam yêu chuộng dân chủ tự do đều biết rõ họ không thể sống còn trong môi trường tai ương quỷ tạo của chế độ cộng sản.

2. Giải Pháp Khả Thi: ly khai CSVN

Những người Việt Nam thoát khỏi Miền Bắc năm 1954, rồi thoát khỏi Miền Nam năm 1975 và những năm tiếp theo là những nạn nhân đầu tiên [còn sống sót] của chế độ CSVN.  Những nạn nhân lịch sử này đã ra đi, dù phải từ bỏ của cải, gia tộc, làng xã, quê hương; dù phải hy sinh lấy tính mạng; dù phải đương đầu với mọi khó khăn, nguy khốn.

Đa số những người tỵ nạn cộng sản ra khỏi nước đều là những người có tâm chí vững vàng, có đủ can đảm hay tuyệt vọng khi đối đầu với mọi nguy nan để cứu thoát lấy mình, gia đình và bạn bè.

3. Mục Đích của những cuộc di cư vào Nam và những đợt tỵ nạn CS trên thế giới

Lý do chính khiến người Việt Nam quyết định bỏ chế độ CS di cư vào Nam [1954] và tỵ nạn [từ 1975] nơi đất khách quê người là mong muốn và hy vọng sau khi thoát khỏi địa ngục cộng sản họ sẽ có “giải pháp khả thi” sinh sống công bằng, tử tế tại những đất hứa nhân đạo và được tiếp đón trong cảnh an hoà, sung túc, tự do, hạnh phúc.

Nếu không có niềm tin sắt đá đó, người di cư 1954 và người tỵ nạn từ 1975 không đủ can đảm đương đầu với những cuộc phiêu lưu đổi đời như vậy.  Sự hứa hẹn khả thi của một tương lai tốt đẹp, có thật tại Miền Nam [sau 1954] và tại các nước tự do [sau 1975] là “phần đối ước” của giải pháp ly khai CSVN vậy.

4. Phương Tiện & Giúp Đỡ

Cuộc di cư 1954 và di tản tỵ nạn cộng sản từ 1975 đã đạt được những kết quả khả quan, tốt đẹp, đôi khi phi thường, là nhờ vào những chương trình cứu trợ quốc tế và sự hảo tâm của các hiệp hội và cá nhân bảo lãnh, giữa người với người, đồng bào ruột thịt cũng có.

II. Trường Hợp của gần 90 triệu người dân Việt Nam, nạn nhân CSVN-Xã Hội Mafia trong nước

1. Ra Khỏi Tâm Cảnh Âm Thầm, Dè Dặt, Vô Cảm


Người dân trong nước ngày nay trước hết cần ý thức rõ cuộc sống của mình là tăm tối, thiệt thòi, hà tì, nguy nan, dù vài nơi trong “nhà tù lớn” này có những tụ tập phồn thịnh, vinh quang, phè phỡn giả tạo, sẵn sàng tự nổ, sẳn sàng phá sản. 

Ý thức rõ nhu cầu giải thoát thì mới có “giải pháp khả thi” ra khỏi tai ách CSVN.  Còn nếu tiếp tực vô cảm, thì phải đợi có cơ hội bị xúc động mạnh hơn, bị vi phạm táo bạo lây lan nhiều hơn.

Vấn đề vô cảm đôi khi chỉ vì người dân trong nước bị bịt mắt, bịt tai, bịt miệng.  “Giải pháp khả thi” là giúp người dân trong nước được lĩnh hội thêm phương tiện nghe ngóng, truyền thông.  Họ cần được báo động, đề cao cảnh giác, thức tỉnh bằng trí não, bằng tâm thức.  Đoàn kết và khởi nghĩa, đi chung con đường tiến bộ đôi khi bắt đầu từ việc “ra khỏi” thái độ dè dặt, đố kỵ, cô lập của chính mình.  Nếu không dang tay hay khởi bước tìm kiếm đường lối giải thoát, vượt khỏi nơi sa lầy, nguy biến thì làm sao níu nổi bàn tay tiếp cận đang chờ đợi kết nối vươn lên.

2. Ý thức Tai Ương Quốc Nạn Nội Xâm gốc Cộng Sản Mafia Quốc Tế 


Người dân trong nước ngày nay cần ý thức rõ mọi phá hại về mặt xã hội, kinh tế, văn hoá, giáo dục, tư tưởng, sáng tạo; mọi hủy hoại nhân cách, môi sinh thiên nhiên, đất đai, sông ngòi bị ô nhiễm, hồ biển bị thất thủ, mất vào tay Hán tặc, đều phát xuất từ ý thức hệ cộng sản quốc tế, lâu nay tiếm quyền trong nước, qua những thủ đoạn mánh mung tham lam, bán nước hại dân của các lãnh tụ và guồng máy CSVN, cũ kỹ, lỗi thời.


Ý thức tệ đoan, tai ương phát xuất từ đâu mới thực sự có giải pháp khả thi gạt bỏ nguy tai đúng chỗ. Ngày hôm nay, chế độ CSVN đó dù tái chế, tái hô hấp tới mức nào vẫn chỉ đủ mánh mung tự lột xác và hiện hình dưới nhãn hiệu hổ lốn CSVN-Xã Hội Mafia-Tư Bản Đỏ hay Độc Đảng Đại gia Tướng Cướp Ngụy CS.

Nạn ngoại xâm bằng vũ lực, vơ vét tài sản, quyền lợi của Hán cộng chỉ là hiện tượng “lở loét ngoài da” hay những dị ứng ngoại lai lúc lộ liễu trắng trợn, lúc lập lờ thâm độc — mua chuộc, giao kèo mật – giữa các lực lượng cộng sản mafia quốc tế với nhau.  Nên chống Tàu là phải dẹp CSVN-Xã Hội Mafia đỏ trước tiên, hay cùng một lúc, vì cần phải dẹp kẻ nội tuyến chủ mưu tội ác, kẻ đồng loã, tòng phạm cướp nước, bán nước.  Chính CSVN-Xã Hội Mafia đỏ mới là quốc nạn nội xâm, nội thù, sẵn sàng và liên tục bán ranh, bán đảo cho Hán cộng và ngấm ngầm cho phép đồng chí vĩ đại này thong dong ảo tưởng “nô lệ hoá” cả ĐNÁ.

Do đó, mọi phong trào dâng cờ cộng sản xuống đường “chống Tàu, đòi đảo” tại Hà Nội, tại Sài gòn, hay những mưu toan “trung lập” trên mạng lưới quốc tế, với chủ  trương “tạm quên nội thù” để đoàn kết “chống ngoại xâm trước đã” là hoàn toàn mắc mưu CSVN-Xã Hội Mafia đỏ khi thâm tâm họ chỉ muốn xì hơi an toàn, đem hoả mù đánh lạc hướng tranh đấu của người dân trong và ngoài nước, hầu còn cơ hội vơ vét cuối triều phong kiến đỏ.

Tái cơ cấu đảng phiệt, thay đổi hiến pháp giả tạo, xuống đường với màu cờ máu, lên mạng kiến nghị nhì nhằng là hoả mù lạc hướng, là lầm lẫn, nếu không muốn nói là giúp đỡ, hỗ trợ, toa nhập với âm mưu CSVN-Xã Hội Mafia đỏ kéo dài mạch sống giả mạo của băng đảng này vậy.

3. Giải Pháp Khả Thi: Kết lực Vết Dầu Loang Khai trừ CSVN-Xã Hội Mafia đỏ 

Người dân nạn nhân CSVN-Xã Hội Mafia đỏ trong nước cần phải có can đảm, liều lĩnh chấp nhận “điều trị” mới ra khỏi cảnh nguy nan, chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo.  Can đảm nằm ở đâu?  Đó là cái quyết định có lúc tuyệt đỉnh, cái hy sinh vô thường, chẳng đặng đừng trong sự lựa chọn giữa cái chết và hy vọng sống, giữa cái đau đớn di căn và hành động đột nhập của mũi kim chích thuốc, của con dao mổ xẻ vứt bỏ ung nhọt xã hội đỏ nay di căn thành xã hội đen.

Ở các bệnh viện hay nơi điều trị, nạn nhân thường nghe lời căn dặn, vừa thực tế, vừa vỗ về: “No pain, No gain” [Không cực, Không lành].  Nạn nhân CSVN-Xã Hội Mafia đỏ chắc cũng phải thu nhận phương ngôn đó như một đối ước tất nhiên/khả thi/khả chấp:

  • tất nhiên vì không giải trừ cộng sản [thì] không thể có dân chủ tự do;

  • Khả thi vì nạn nhân của chế độ CSVN-Xã Hội Mafia đỏ ngày nay chỉ cần ý thức mình thực sự là những “người tỵ nạn cộng sản” tại chỗ, những “thuyền nhân” trên bộ, sẽ phải hy sinh, liều mạng để tự giải thoát như những người tỵ nạn cộng sản trước đây của những năm 1954, 1975.  Chỉ cần vài triệu người Việt Nam trong nước dõng dạc đứng sang phía lẽ phải và sự thật lịch sử, con thuyền xã hội chủ nghĩa mục nát sẽ nghiêng theo lý tưởng và quyền lợi Dân Tộc Việt.
  • Khả chấp ở chỗ người dân trong nước khi biết tụ tập sẽ có đủ can đảm ngay trong tuyệt vọng đứng lên thách đố nguy nan để thu thập lại quyền sinh sống có tự do, có phẩm giá và tư hữu mà lâu nay lũ đầu nậu CSVN-Mafia đỏ cầm cố, tước đoạt, tịch thu trái phép, trái với công bằng, đạo đức con người.

4. Mục Đích và Đối Ước của Công Cuộc Khởi Nghĩa Khai TrừCSVN-Xã Hội Mafia đỏ: Sinh Khí Mới và Phúc Lợi Nhân Bản  

Lý do chính khiến người dân trong nước dám liều lĩnh, có đủ can đảm khởi nghĩa khai trừ chế độ cộng sản-Mafia đỏ là vì:

  • họ mong muốn và hy vọng sau khi lật đổ chế độ cộng sản-xã hội Mafia đỏ, họ sẽ khơi mào một sinh khí mới, một cuộc sống công bằng, tử tế, an hoà, sung túc, tự do, hạnh phúc ngay tại Việt Nam, mà không cần bỏ xứ ra đi như những người Tỵ Nạn CS năm xưa.
  • họ may mắn hơn người Tỵ Nạn CS trước kia vì sẽ không bị thiệt mạng cả trăm ngàn người bởi bão tố, hải tặc, đói khát, thất lạc.  Họ sẽ không nhục nhã chờ đợi trước khi hội nhập đất hứa.
  • họ sẽ tạo dựng một tương lai tốt đẹp, có thật ngay trong nước mình, mà không cần xuất khẩu lao động; không cần bán thân cho ngoại bang; không cần lép vế, sợ hãi ngoại tặc.

Cuộc nổi dậy như vậy chỉ là Kết Lực Vết Dầu Loang giữa những người dân hội đủ ý thức cần thiết về quyền sống, quyền sở hữu những gì của minh, thuộc về mình, từ vật chất tới tinh thần, từ tự do tới an sinh, từ phẩm giá tới khả năng xây dựng, sáng tạo chân chính.  Giản dị như vậy. Nhưng phải hành động, phải dấn thân vào thực trạng, chấp nhận khó khăn, gian nan lúc ban đầu, lúc thi hành. “Vạn sự khởi đầu nan”, thế thôi.  Nhưng đôi khi cái khó lại tạo ra cái khôn chăng? Vì chí khí vượt thoát bế tắc, nguy nan có liên đới mật thiết với nghị lực hoá giải thân phận tối tăm, thiệt thòi của chính mình, của dân tộc mình.


Vậy đối ước khả thi  cái phần thưởng tinh thần, chính trị, văn hoá, tình cảm cao quý — của cuộc khởi nghĩa khai trừ CSVN-Xã Hội Mafia đỏ là lập tức tạo dựng lại trên quê hương xứ sở, trong làng ấp, gia đình, cá nhân, tất cả những gì cao đẹp, quý báu nhất của dân tộc mà chế độ cộng sản đã tước đoạt gần 70 năm nay.

Người dân Việt Nam ngày hôm nay nên hãnh diện với niềm tin tưởng đó.  Đừng để người “ngụy- cộng” và những kẻ phản bội dân tước đoạt hơi thở linh thiêng đó.  Hãy trân trọng đảm nhận sứ mạng do chính mình giao phó vì quyền lợi của mình, của người thân kẻ thuộc, của đồng bào ruột thịt. Khi người dân Việt đạt được kiến thức nhân sinh “miễn nhiễm vi trùng Cộng Sản Mafia”.

Và đương nhiên, khi người dân đã thu hồi lại quyền dân tộc tự quyết, quyền tự do và tư hữu, đã chọn lựa xong một chính thể dân chủ hợp hiến, hợp pháp, hợp lòng dân, thì đa số 90 triệu người Việt, trong và ngoài nước, sẽ ủng hộ, tiếp lực chính thể đó trong sứ mạng khai trừ ngoại xâm và mọi quốc nạn trực diện.

5. Phương Tiện Kết Sinh & Trợ Giúp

Trước phong trào dân tộc Việt Nam nổi dậy đòi quyền tự quyết và quyền sống đích thực, các lực lượng quốc tế bảo vệ nhân quyền, các quốc gia theo chính nghĩa dân chủ tự do ắt phải hậu thuẫn, giúp đỡ, can thiệp theo lẽ phải và công lý nhân bản mà công pháp toàn cầu đã quy định, đôn đốc.

Còn chúng ta, người Việt Tự do gốc tỵ nạn cộng sản đã từng được người xứ lạ cứu vớt, bảo lãnh, che chở, bây giờ sẽ làm gi trước dự tính giải thoát của đồng bào chúng ta trong nước vậy?  Chúng ta có nỡ bỏ bê họ, khuyên răn họ nên yên thân, yên phận trong cảnh nô lệ vài ba thế hệ nữa?  Để con cháu họ sống thiệt thòi, tăm tối vài chục năm nữa?  Liệu chúng ta có thể ngoảnh mặt nhìn chỗ khác khi đồng bào chúng ta bị Nhà Nước Công An tiếp tục sách nhiễu, đánh đập, bỏ tù?

Vậy ngày hôm nay chúng ta phải làm gì đối với đồng bào của chúng ta đang lâm nạn, đang mong đợi sự bảo lãnh tinh thần, sự hứa hẹn chăm sóc, vỗ về, trợ lực kết sinh?

Chúng ta, người tỵ nạn may mắn năm xưa phải làm gì để giúp đỡ dân tộc còn bị quản thúc, thiều thốn, thiệt hại, tù tội đó?

Về mặt căn bản, chúng ta cần:

  • gìn giữ thân phận, tư cách và mục tiêu của người Việt Tự do gốc tỵ nạn cộng sản để làm gương mẫu, niềm tin vững chắc cho đồng bào chúng ta trong nước đang muốn thoát khỏi ách nô lệ, tai ương CSVN-Xã Hội Mafia;
  • minh thị, rõng rạc cho họ thấy nếu tay trái họ bỏ được nạn CS-Xã Hội Mafia thì tay phải họ sẽ nhận được một kiếp sống toàn vẹn, sứng đáng hơn, chứ không thể chỉ luộm thuộm tiếp nối một cõi sống tùy tiện, vô định, chẳng hơn gì. 

Về mặt thực tiễn, chúng ta cần:

  • tìm cách cổ võ, tiếp sức kết lực với người tranh đấu cho dân chủ tự do và nhân quyền trong nước;
  • nỗ lực trợ giúp kiến thức, kỹ thuật, phương tiện cần thiết trong phong trào khởi nghĩa phục hồi dân chủ, tự do nhân bản trong nước;
  • kịp thời can thiệp với các tổ chức bảo trọng nhân quyền, đánh thức lương tri và lương tâm thế giới về những tệ đoan chính trị, xã hội đang hoành hành trong nước;
  • tránh tiếp tay kéo dài mạch sống của con bệnh CSVN-Xã Hội Mafia, hoặc vô ý góp phần hô hấp kinh tài, hoặc nhẹ dạ phản trác, tha hoá, chia rẽ, tự phá tại hải ngoại, dưới ảnh hưởng thủ đoạn nội tuyến như Nghị Quyết 36 của CSVN nhằm phá hoại căn cước và môi sinh người Việt Tỵ Nạn CS trên thế giới tự do.    

Về đường lâu dài: đóng góp khai triển dân trí trong nước 

Chúng ta nên hiệp lực thực hiện sớm những “Học Đường Mở”, phổ thông với những kho tài liệu chính xác, những thư viện thân thiện trên liên mạng tại hải ngoại và trong nước để cung cấp tin tức, kiến thức, nhằm trau dồi giáo dục quần chúng, mà chương trình học vụ gồm những câu hỏi, chất vấn; những nỗi thắc mắc, ao ước từ lòng dân.  

Đặc biệt là những “Học Đường Mở” này toàn bộ bất vụ lợi, ai cũng ghi danh được, ai cũng là trò, ai cũng là thầy, miễn tự tin, tự trọng, luôn luôn hiếu học, sẵn sàng tìm hiểu sự thật và các giá trị cởi mở, tân tiến. “Học Đường Mở” này không cấp bằng giả và cũng không thu nhận những đối tượng phá hoại, giả dối, thông thái nửa mùa, bất xứng, bất luân.

Vậy giải pháp khả thi giải trừ ách Cộng Sản Việt Nam là

[a] Ra Khỏi Tâm Cảnh Âm Thầm, Dè Dặt, Vô Cảm;

[b] Ý thức Quốc nạn CSVN Nội Xâm thuộc gốc cộng sản quốc tế; nay di căn thành Xã Hội Mafia đỏ;


[c] tìm mọi cách thoát khỏi bế tắc, Quốc nạn CSVN-Xã Hội Mafia bằng Kết lực Vết Dầu Loang; 

[d] và cuối cùng duy trì khả năng vượt Cộng, bằng Kiến thức Nhân sinh quân bình, tự giác khi miễn nhiễm vi trùng cộng sản và tội ác mafia đỏ.  


ý thức hệ Cộng Sản-Xã Hội Mafia


Thay Lời Tạm Kết

Cốt lõi của Nghị Lực Giải Trừ Ách Cộng Sản-Xã Hội Mafia là Chọn Đường Sống thay thế cho Ngõ Cụt và Hẻm Chết, một cách rõ rệt; không mông lung, ngộ nhận; không ngụy tạo, dối trá. 

Đó là giải pháp và trách nhiệm của từng người dân quyết tâm khai phá trở lực; bảo trọng nhân phẩm; xây dựng lẽ sống công bằng, toàn diện, cho mình và đồng bào cùng cảnh ngộ.  

Giải pháp khả thi đó là do chính mình quyết định tìm kiếm, mổ xẻ, chọn lựa, thi hành và đôn đốc. Giải pháp đó không thể là một phương kế ù lì bất động, vô tâm ”bất chiến tự nhiên thành”, hay cố ý trốn tránh trách nhiệm, trùm chăn chờ thời đợi người khác bày cỗ cho mình “xơi”. 

Đó cũng là sự chọn lựa sáng suốt, khẩn cấp, kịp thời của những thành phần trước đây lầm lẫn, lạc lối, nay muốn tự cứu thân, cần tích cực và đích thực hồi hướng theo lý tưởng dân tộc và mẫu mực dân chủ tự do chân chính.


Nếu tất cả chúng ta đều kết sinh, vịn víu vào nhau mà đi, ắt sẽ tới đích.  Ngay tầm tay mình. Nhưng ít ra phải có nghị lực bước đi những bước đầu ra khỏi tăm tối, tù đày và tự tay nắm lấy cơ hội vượt thoát, tự tay tạo dựng lại vận mệnh.

No Pain, No Gain. Không Cực, Không Thành.  Không Cố, Không Xong. 

Trân trọng,

TS-LS Lưu Nguyễn Đạt


Popular Posts

Popular Posts