Trung Quốc phản công, Mỹ
sẵn sàng chưa?
Việt-Long
- RFA
2014-11-27
2014-11-27
- In trang
này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Không ảnh chụp hoạt động tân tạo của Trung Quốc ở Đá Chữ Thập
Courtesy of IHS
Phía nam, chỉ xâm lấn
Việt Nam, vì sao?
Hôm thứ ba Philippines
bất chấp lời kêu gọi của Trung Quốc, đã đưa ra toà xét xử 9 ngư dân Trung
Quốc đánh bắt rùa biển trong hải phận tranh chấp, tuyên phạt mỗi người 102 ngàn
đô la hoặc phải chịu 6 tháng tù. Hình như Việt Nam chưa làm như vậy bao
giờ, trong khi Trung Quốc vẫn bắt giữ tàu cá và ngư dân Việt Nam để đòi tiền
chuộc. Lý do vì sao?
Có thể là vì giữa Việt
Nam với Trung Quốc còn có mối quan hệ giữa hai đảng Cộng sản cầm quyền. Hai
nước đã nỗ lực giải quyết vấn đề tranh chấp lãnh thổ, lãnh hải dựa trên mối
quan hệ đó hơn là trên căn bản mối quan hệ ngoại giao thông thường. Khi đã giải
quyết một cách khác thường như vậy thì cũng có thể có những cam kết khác thường
mà ngoài hai đảng Cộng sản ra không ai được biết.
Nhưng giả sử có sự cam
kết như vậy thì vì sao phía Trung Quốc vẫn bắt giữ tàu cá và ngư dân Việt Nam
để đòi tiền chuộc mà không cần một phán quyết tư pháp nào, và Việt Nam phải
đóng tiền mới chuộc được dân của mình về?
Thực ra, không thể
đoan chắc hai bên có cam kết điều gì và cam kết ra sao; nhưng hành động độc
đoán như vậy của Trung Quốc mới cho thấy rõ bản chất hiếp bức nước nhỏ của một
xứ chuyên hành xử theo kiểu bá quyền nước lớn. Và qua đó người ta cũng thấy cái
thế khó xử của Việt Nam, ở vị thế một nước nhỏ yếu hơn nhiều mà lại nằm vào vị
trí “môi hở răng lạnh”, luôn luôn hứng chịu mọi sự áp chế từ hằng ngàn năm nay.
Tuy nhiên, nhìn lại,
Miến Điện cũng ở vào vị trí sát cạnh nước lớn Trung Quốc không khác gì Việt
Nam, nhưng tại sao Bắc Kinh không hiếp bức được như đối với Việt Nam?
Vị trí địa lý và mối
quan hệ giữa Miến Điện với Trung Quốc, so với quan hệ Trung Quốc-Việt Nam xem
ra có những điểm khác biệt rất căn bản. Trước hết về yếu tố địa chính trị, Miến
Điện không nằm ở vị trí chắn đường thuỷ lộ và vùng biển phía nam của Trung
Quốc. Địa thế biên giới Miến-Hoa rất hiểm trở, không dễ tiến quân xâm
chiếm. Miến Điện vốn là một vương quốc hùng mạnh, nhiều lần có chiến tranh với
Thái Lan.
Cho đến thế kỷ trước Trung Quốc cũng chưa phát triển được như ngày
nay, nên mãi đến nay Trung Quốc mới nhắm vào Miến Điện vì cần đầu tư vào những
đập thủy điện ở Miến, và muốn có những căn cứ nhìn ra Ấn Độ Dương.
Trong khi đó giữa Việt
Nam với Trung Quốc, ngày nay thì mang nặng mối quan hệ giữa hai đảng Cộng sản,
và từ xưa đã có những đặc tính văn hoá, xã hội, văn minh, chủng tộc gần gũi.
Dân tộc Lạc Việt vốn thuộc giòng Bách Việt, là chủng tộc phát xuất từ chủng cổ
Mã Lai (Indonésien- theo Pháp Ngữ) là giống người giỏi nghề biển, thạo nghề
rừng, từng chiếm hữu từ quần đảo Indonesia đến tận bờ nam sông Dương tử.
Chủng Cổ Mã Lai của
giòng Bách Việt về sau lại hoà nhập với Đại chủng Á từ phía bắc sông Dương Tử
tràn xuống, từ khoảng thời gian cách nay chừng 5 ngàn năm, thành chủng Nam Á.
Qua mấy ngàn năm giòng Bách Việt và chủng Nam Á bị dân tộc Trung Hoa từ phía
bắc thôn tính và đồng hoá dần, chỉ còn lại xứ Đại Việt giữ được giòng giống và
lãnh thổ ở miền Bắc Việt Nam ngày nay, là phần còn lại của xứ Âu lạc sau thời
gian bị đẩy lùi xa về phía nam.
Vào thời kỳ đó các dân tộc ở từ địa giới Chiêm
Thành trở đi, cả cao nguyên miền Trung Việt Nam ngày nay với Thuỷ Lục Chân Lạp
và Nam Thái, Miến Điện... vẫn thuộc chủng Cổ Mã Lai, mãi về sau Tây nguyên,
Chiêm Thành, Thuỷ Chân Lạp mới hoà nhập với dân tộc Việt.
Dân tộc Việt và dân
tộc Nam Trung Hoa có nguồn gốc chủng tộc gần gũi như vậy, nên người Trung
Hoa luôn luôn muốn thu phục chủng tộc Việt mà họ coi là dân Bách Việt thoát ly
sự đồng hoá. Ngược lại, người Việt không hề coi mình là đồng chủng với Trung
Hoa, khi cao nguyên Tây bắc và Trung phần vẫn có cư dân gần như thuần chủng cổ
Mã Lai.
Và do đó vào những thời kỳ hưng thịnh và chiến thắng như trong triều
đại ngắn ngủi của vua Quang Trung, nhà vua cũng từng ngỏ ý muốn chiếm lại lãnh
thổ cổ xưa của Việt tộc từ Lưỡng Quảng rồi lựa thế lấn dần tới bắc Hồ Nam, vì
cổ sử của Việt Nam ghi rõ Động Đình Hồ trên sông Dương tử là nơi phát xuất
truyền thuyết Lạc Long Quân.
Như vậy ta mới thấy
mối quan hệ Việt Nam-Trung Quốc rất tế nhị và cũng rất phức tạp, vừa thân thiết
như cùng huyết thống vừa hận thù nhau truyền kiếp, khiến Việt Nam luôn luôn
phải chịu cái ách và phải giải cái ách bành trướng xâm lấn của Trung Quốc từ ngày
lập nước Văn Lang cách nay mấy ngàn năm.
Không thể chung đường
Dù sao chăng nữa, đó
cũng không phải lý do Trung Quốc đòi cưỡng chiếm cả biển Đông, và không phải
chỉ biển Đông mà còn cả thị trường châu Á và xa hơn nữa, theo con đường tơ lụa
thế kỷ 21 mà Bắc Kinh đang quảng bá.
Muốn thế, Trung Quốc
phải tìm mọi cách không chế Nhật Bản và đẩy bật ảnh hưởng kinh tế và quân sự
của Hoa Kỳ ra khỏi châu Á. Có phải nhân lúc Hoa Kỳ vướng bận ở Trung Đông và
Ukraine, mà Chủ tịch Tập Cận Bình vừa khai mào cuộc phản công ở hai hội nghị
thượng đỉnh APEC và G-20? Trong khi Hoa Kỳ còn “mắc cạn” với Hiệp định
TPP cho thị trường tự do châu Á Thái Bình Dương thì ông Tập Cận Bình tung ra đề
nghị về FTAAP tạo thị trường tự do cho cả 21 quốc gia APEC.
Sau đó ở Brisbane,
Australia, hai nhà lãnh đạo Úc-Hoa hân hoan công bố hiệp ước thị trường tự do
song phương, trong ý đồ rõ ràng của Bắc Kinh nhằm lôi kéo châu Đại dương ra
khỏi mối quan hệ với Hoa Kỳ cùng liên minh quân sự Mỹ-Nhật-Úc-Ấn được cho là
đang manh nha hình thành.
Tử những hành động của
Trung Quốc, khung cảnh thế giới ngày nay tựa như tình hình thế giới hồi gần
giữa thế kỷ 20 khi các thế lực quân sự kinh tế hùng mạnh đi đến chỗ đối
đầu nhau, tranh giành thuộc địa, giành thị trường, nguồn nguyên liệu, khởi phát
chiến tranh...
Nhưng vẫn còn mối hy
vọng rằng ngày nay thế giới đã học được nhiều bài học lớn về chiến tranh trong
thế kỷ 20, con người cũng lãnh hội được bài học về tinh thần thực tế, không đặt
nặng lý tưởng về chủ nghĩa, hay quốc gia, chủng tộc, tôn giáo.
Tinh thần thực
tế là ý hướng theo đuổi cuộc sống hoà bình, thịnh vượng, hạnh phúc bằng mọi
cách, mọi giá, không đặt nặng tự ái dân tộc, quốc gia, chỉ nhắm tới phúc lợi
kinh tế và cuộc sống hưng vượng. Ngoại trừ những khu vực ở Trung Đông và Phi
châu còn bị kích động và ép buộc bởi những kẻ hoạt đầu chính trị, tôn giáo cực
đoan, còn hầu hết Âu Á Mỹ chỉ nhắm đến cạnh tranh kinh tế trong hoà bình như
mục tiêu hàng đầu.
Tuy vậy, trở lại vấn
đề biển Đông, người ta thấy có nhiều điều kém lạc quan vì chính sách bành trướng
ngang nhiên của Trung Quốc.
Tuần qua Philippines
đã hành động rất tế nhị và khôn khéo. Khi đưa ngư dân Trung Quốc ra tòa xử,
Philippines đã giữ được thể diện quốc gia và cho Trung Quốc thấy rõ lập trường
bảo vệ chủ quyền, đồng thời khi tuyên phán một bản án để có thể thả ngay các bị
cáo, Manila vẫn tỏ ra chấp thuận và thi hành yêu cầu của Bắc Kinh đòi trả tự do
vô điều kiện cho ngư dân của họ.
Tuy nhiên, nói đến
cạnh tranh hoà bình, người ta thấy những hành động nhằm giải quyết hoà bình của
Philippines và Việt Nam không hề ngăn được Trung Quốc trong sách lược vươn cánh
tay dài ra tới Trường Sa, nằm trong chiến lược bành trướng xa hơn nữa để thực
hiện con đường tơ lụa thế kỷ 21.
Trung Quốc đang bồi đắp đá Chữ Thập mà họ
chiếm của Việt Nam ở Trường Sa thành căn cứ có sân bay và hải cảng, cùng lúc
cũng tân tạo nhiều cồn đá thành đảo lớn và những căn cứ kiên cố ở giữa Trường
Sa, sau khi Đài Loan tái tạo đảo Ba Bình thành căn cứ quân sự có đường băng cho
máy bay lên xuống.
Cùng lúc, tại Diễn đàn Hương Sơn ở Bắc Kinh, Trung Quốc cao giọng quảng bá cho cái gọi là cấu trúc an ninh mới dựa trên quan niệm "người châu Á lo việc an ninh cho châu Á".
Mùi khói súng?
Song song với màn khai
pháo kinh tế thương mại ở thượng đỉnh APEC và G-20, có phải Bắc Kinh đang mở
màn trận phản công chiến lược và quyết đẩy Hoa Kỳ ra khỏi châu Á?
Hoa Kỳ dường như đã dự
phòng tình huống nay từ khi thực thi chiến lược chuyển trục sang châu Á. Nhưng
Bộ trưởng quốc phòng Chuck Hagel lại vừa từ chức sau những trì trệ về an ninh
quốc phòng ở Iraq, Afghanistan, giữa lúc Liên Bang Nga quyết tâm giành chiếm
Crimea và đông Ukraine.
Bộ trưởng Hagel là người thay mặt cho Hoa Kỳ khẳng định
chính sách chuyển trục sang châu Á trong những lúc hành pháp Mỹ không rảnh tay
để khẳng định lập trường ở những hội nghị liên quan đến an ninh quốc phòng châu
Á. Sự ra đi của ông khiến dậy lên mối lo ngại Hoa Kỳ lơ là vói châu Á vì tình
hình Trung Đông và Ukraine.
Tuy nhiên, xét lại,
chính sách chuyển trục ấy đã được hình thành từ đầu nhiệm kỳ của Tổng thống
Obama, nhưng chỉ được chính thức công bố cách nay ba năm. Bộ trưởng Hagel từng
thay mặt hành pháp Mỹ khẳng định chính sách chuyển trục, chính điều đó đã nói
lên rằng Hoa Kỳ không lúc nào lơ là với châu Á.
Vậy phải chăng nay là
lúc Hoa Kỳ điều chỉnh, củng cố chiến lược an ninh quốc phòng để hỗ trợ chính
sách kinh tế thương mại nhằm giành thị trường ở châu Á, đối đầu với Trung Quốc,
đồng thời củng cố phòng thủ châu Âu?
Mùi khói súng dường
như phảng phất đâu đây. Trung Quốc phát triển hùng mạnh và nhanh chóng không
khác Đức, Nhật thời xưa, gợi lại ký ức rất mới của loài người về những cuộc
chiến tranh giành chiếm thuộc địa và thị trường từ cuối thập niên 1930.
Đức
vươn nhanh như Phù Đổng chỉ trong hơn hai thập niên sau thể chiến thứ nhất, rồi
khai chiến ở châu Âu, sau đó Nhật tung quân chiếm các thuộc địa của Anh-Pháp-Mỹ
ở Đông Nam Á, các hạm đội hàng không mẫu hạm dưới bóng cờ Mặt Trời tung hoành
khắp Thái Bình Dương... Cho đến năm 1945 thì khởi đầu cuộc chiến tranh
lạnh, mà Việt Nam là một xứ sở nạn nhân đau thương nhất, mãi đến 1975 mới tắt
đi mồi lửa nồi da xáo thịt.
Nhưng người Việt lại tiếp tục đổ máu vì Trung Quốc,
do hậu quả của những sai lầm tồn tại từ thời chiến tranh lạnh, trong khi mối
thương đau của cả dân tộc chưa hề có dấu hiệu ngưng lành.
No comments:
Post a Comment
Thanks for watching