On Friday, November 7, 2014 12:42 PM, "phtran002> wrote:
Đã sáng mắt
chưa ?
Lê Diễn
Đức – (Theo Sao Hôm Sao Mai – 22 Oct 2014)
Ở Việt-Nam
1. Họ là những bà mẹ quê chất phác.
Nghe lời ngon ngọt của
CS, ấp ủ, che đỡ du kích trong nhà, những tưởng khi VC chiếm miền Nam thì họ
được ưu đãi lắm! Ai ngờ! họ chỉ được cấp mấy giấy ban khen là mẹ chiến sĩ, mẹ
liệt sĩ, huy chương bằng đồng để treo trong nhà cho nó oai, chứ đem ra chợ
bán không ai mua. Hổm rồi, họ bị xử ức: đất đai của tổ tiên họ bị cán bộ công
an lấy đem bán cho ngoại quốc làm sân golf, họ mang cờ đỏ sao vàng , biểu
ngữ, huy chương, bằng khen đi biểu tình khiếu kiện.
Kết quả? Họ bị hốt và
vất lên xe cây như con heo, chung với cờ quạt, huy chương, biểu ngữ. Giờ họ
đã sáng mắt nhưng đã muộn.
Có bà dân oan tức quá còn tụt quần ra trước văn phòng xã ấp cho công an xem nữa.
2. Họ là giới trí thức sống tại miền Nam
Việt-Nam.
Họ nghe lời dụ dỗ của
bọn CS, họ đọc toàn sách Karl Marx, Engels, Jean Paul Sartre họ mơ tưởng thấy
tương lai sán lạng, bầu trời nở hoa, một thế giới đại đồng, không giầu không
nghèo, ai cũng như ai, gọi nhau tất cả bằng “đồng chí”.
Vi thế là họ xuống đường biểu tình, phá rối trị an của VNCH, làm mồi cho tụi VC xâm nhập thành thị phá hoại. Sau ngày 30-4-75, họ ra ứng cử vào QH bù nhìn. Kết quả rớt đài. Họ thấy tất cả mọi sự đều tệ hại hơn ngày xưa nhiều, họ la ó, phản đối. Kết quả họ bị quản chế, họ bị công an thuê xã hội đen đánh đập, gây ra tai nạn. Thế là họ mở mắt trong nhà thương. Rồi họ sáng mắt không kịp nữa khi đã vào nhà xác.
3. Họ là những đại diện được dân cử miền Nam.
Trước đây họ bị dụ khị
vơi củ cà rốt đỏ tươi là sẽ ở lại làm việc cho thành phần thứ ba, với hoang
tưởng là CS Miền Bắc giải thể VNCH và trao cho nhóm thành phần thứ ba thành
lập chính phủ miền Nam, chia ghế chung với Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Họ
ra sức sử dụng cái tự do dân chủ miền Nam đánh phá VNCH đủ mọi mặt. Khi VNCH
bị bạn đồng minh bỏ rơi thì ai ngờ họ bị cho ra rià, chỉ còn ngồi chia với
nhau cái “ghế đá công viên”.
4. Họ là thành phần du kích miền Nam, tập kết
ra Bắc.
Họ đã sống dở chết dở
trên dẫy Trường Sơn, trên đường mòn HCM. Họ tin là mai này miền Bắc đánh
thắng miền Nam thì họ trở về vinh quang, CS Miền Bắc sẽ để cho họ thống lãnh
miền Nam, ít nhất cũng làm quan to. Hỡi ôi! Họ được gì? Tất cả những chức vụ
ngon lành đều do cán ngố miến Bắc nắm hết. Họ bị bỏ rơi, uất ức quá họ xin
phục viên. Bây giờ họ chỉ còn biết mở mắt và chửi thề từ sáng đến tối mà
thôi.
5. Họ là thành phần giầu sang phú quý miền Nam.
Nghe lời hứa ngọt như
mía lùi, vào bưng thành lập cái gọi là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Họ được
rủ sang Paris ngồi vào bàn tròn bàn vuông, dự hội nghị thanh toán miền Nam do
Kissinger và Lê Đức Thọ bầy mưu đạo diễn năm 1973. Sau 30-4-75 họ được gì? Ôi
chao, Cái MTGPMN sống chưa bao lâu đã bị CS Miền Bắc bóp cổ chết ngắc ngày
2-7-1976. Bấy giờ họ mới sáng mắt ra thì đã trễ, chỉ còn biết than thân trách
phận là mình quá ngu.
Tại Hải Ngoại:
Họ là những Việt Kiều
đã liều chết vượt biên.
Từ ngày Mỹ nối lại
bang giao với Việt-Nam và bỏ cấm vận Việt-Nam, họ đã nghe lời dụ dỗ đường mật
của CSVG, về lại Việt-Nam làm ăn:
1. Một ông vua chả
giò, đem về hàng triệu đôla đầu tư, rồi bị kết án về tội hối lộ (Khổ quá VK nào
muốn làm ăn tại VN cho an toàn mà không phải hối lộ cơ chứ, kể cả người dân
trong nước cũng phải hối lộ chứ), chỉ vì cán bộ gộc tranh nhau ăn. Kết quả
ông vua chả giò bị 11 tháng tù, may mắn quen lớn, quen đến tận ông “Tưởng Thú
Khải” nên mới “tái vượt biên bằng đường hàng không” ra khỏi nước. Ông mướn
luật sư đoàn ngoại quốc kiện VNCS lấy lại tiền. Ông hú vía và sáng mắt và sẽ
chẳng bao giờ về Việt-Nam nữa.
2. Một ông bác sĩ tim,
bỏ ra cả bạc triệu mua máy móc rất “hiện đại” về Sàigon mở phòng mạch mổ tim
mong làm ăn, nhưng rồi bị VC đội cho cái mũ “gián điệp CIA” không đưa ra toà
nhưng chỉ xin ông để lại phòng mạch và tất cả dụng cụ, ra khỏi VN trong vòng
6 tiếng đồng hồ. Thế là mất cả chì lẫn chài. Về lại Hoa Kỳ ông tức lắm lập
đảng chống, ông định làm cả cái kiềng 3 chân mời ông VC ngồi một chân để hoà
hợp hòa giải.
3. Một ông giáo sĩ
chuyên về truyền thông, đi về VN hơn 10 lần rồi như đi chợ và có cả mấy căn
hộ cho thuê. Một ngày đẹp trời xin Visa về VN nữa để thâu tiền, nhưng đến phi
trường Tân Sơn Nhất thì hải quan TSN hổng cho ổng vào vì lý do gì đó, đúng ra
chỉ vì chúng muốn xiết mấy căn hộ của ông thôi. VK hồi đó chưa được phép mua
nhà ở VN, mà tại sao ông lại có mấy căn hộ cho thuê “thế nà nàm sao?”, chắc
chúng “điều cha” là ông nhờ người khác đứng tên. Ông tẽn tò trở về Mỹ, nuốt
hận, nhưng vẫn cái trò nửa nạc nửa mỡ, vẫn nâng đỡ cho đám quốc doanh trong
nước, đăng cả bài chống cờ vàng 3 sọc đỏ của HY đỏ Phạm Minh Mẫn mới đây.
4. Trần Trường thu
băng lậu , khoái “bác hồ” hết cỡ thợ mộc, nên treo cờ máu và ảnh tên hồ già
trong tiệm, bị người Việt hải ngoại giàn chào cả 2 tháng. Ở VN hồi đó ông
được CSVG nâng cấp lên thành “anh hùng”. Rồi ông tưởng bở bán nhà bán cửa,
thu xếp tiền bạc gia đình vợ con về VN làm ăn. Ông bỏ ra mấy chục ngàn đô
(gần 1 tỷ bạc hồ) mua ao thả cá, nuôi tôm kiếm sống.
Thu hoạch đang ngon
lành, ai ngờ ông bà “anh hùng” bị gọi lên làm việc về tội “quên đóng thuế” cho
nhà nước. Bà vợ ông ức quá “anh hùng” mà chả được cư xử như anh hùng tí nào
cả, lại còn bắt đóng thuế, nên tự tử may mà không chết. Mất cả chì lẫn chài,
gia đình lại cuốn gói về lại đế quốc Mỹ chả biết ẩn dật tại Tiểu Bang nào. Bà
con ai biết mách giùm nhé.
5. Một ông giáo sư dậy
điện toán, mua lại một số máy computer rẻ tiền đem về Sàigòn mở trường. Ông
đoán đúng mạch dân VN. Thời kỳ tin học, ai mà chẳng muốn học “vi tính – com
piu tơ”, cơ sở phất lên như diều gặp gió. Ông làm thêm chi nhánh ở Cần Thơ,
ngon trớn ông tiến nhanh tiến mạnh ra Đà Nẵng. Nhưng ông quên một điều là VN
có “rừng nào cọp nấy”. Cọp miền Nam khác cọp miền Trung, miền Bắc. Ông quên
không xin phép đúng nơi đúng chốn hay vì thủ tục “đầu tiên” (tiền đâu?) hơi
yếu, nên ông bị mời lên Công An làm việc vì có thơ tố cáo ông làm gián điệp
cho đảng phái hải ngoại chống phá nhà nước. Họ mời ông và gia đình ra khỏi
nước trong vòng 24 tiếng, để lại 2, 3 trường học cho nhà nước quản lý. Ông
biết bị ăn cướp nhưng chỉ nhỏ lệ mà ra đi, về hải ngoại ông vẫn im thin thít
sợ nói ra bị đồng bào chửi.
6. Chàng là một Việt
Kiều bình thường, nhưng có tật “nổ” khi về VN. Chàng đã về nước cả chục lần
đâu có làm sao, về lại Hoa Kỳ lần nào cũng khen lấy khen để là “Sàigòn bây
giờ đổi mới lắm, làng nướng, quán ăn, bia ôm, càfê cũng ôm luôn, hớt tóc muốn
ôm cũng được” . Vì vậy người Việt hải ngại đặt tên mới cho hòn ngọc viễn đông
ngày trước, bây giờ là “thành phố ôm”.
Chàng chỉ là một chuyên viên làm Nail, mùa đông ế khách nên về VN du hí. Nhưng VK về nước mà lại khoe là làm nail thì hơi bị quê, nên bèn nổ lớn và tự giới thiệu là kỹ sư “hoá học”. Ngày ngày chàng đụng tới hóa chất (acetone .v.v) hơi nhiều, phải đeo khẩu trang như các nhà bác học trong phòng thí nghiệm thật. Lần này về VN thì sáng ngày hôm sau, có một Công an đến vấn an và gãi đầu gãi tai xin ông Kỹ sư giúp đỡ chút xíu vì nhà đang gặp khó khăn. Chàng kỹ sư mở bóp lấy ra tờ 20 đôla trao cho viên công an. Viên công an tỏ ý hơi thất vọng rồi ra về. Sau chuyến đi chơi Đalạt 3 ngày về thì chàng kỹ sư nhận được một công văn của Công An số 4 Phan đăng Lưu yêu cầu lên làm việc để làm sáng tỏ một vài vấn đề. Ông “kỹ sư” hoang mang nhưng cũng đến trình diện. Viên Đại Uý Công An mời ngồi và nói là ông ta mới nhận được một lá thư từ trong phương xóm nơi chàng tạm cư ngụ, tố cáo ông VK là một nhân viên của một đảng phản động tại hải ngoại lần này có nhiệm vụ về điều nghiên để phá hoại. Anh kỹ sư VK tái mét mặt, hết hồn bèn khai thật là ở bên Mỹ chỉ làm nail chứ đâu có phải kỹ sư gì đâu, về nước để du lịch chứ không có tham gia một đảng phái chính trị nào cả. Viên Đại Uý cười khẩy và nói là ty công an thành phố phải điều tra ra sự thật vì vậy theo luật thì phải giữ anh kỹ sư ở lại bóp vài ba ngày để tiến hành cuộc thẩm vấn. Sau cùng ông Đại úy nhắc khéo là đã liên lạc với hải quan TSN rồi và được biết là anh kỹ sư có khai đem về 5 ngàn đôla kỳ này. Chàng “kỹ sư” được dẫn vào nhà giam ngủ 1 đêm. Sáng hôm sau tại địa chỉ mà chàng tạm trú, một người ăn mặc complet bảnh bao, tay sách cạc táp đen, đến gõ cửa và tự nhận là luật sư. Ông luật sư vào đề ngay là ông ta “nghe nói” có một VK bị bắt vào ty Công An PĐL. Nếu muốn nhờ ông ta biện hộ hay giải quyết thì đây là giá cả:
- Muốn khỏi phải ra
toà và được thả ngay thì giá là 3 ngàn đô, vì ông ta phải chi tiền chạy chọt.
– Còn muốn ra toà thì ông ta nhận biện hộ với giá $1,500 USD, ông luật sư thòng một câu là không biết ngày nào ra toà, có thể từ 3, 4 tháng đến 1 năm tuỳ theo. Bị cáo không được rời khỏi VN. Ông ta nói xong để lại danh thiếp với số điện thoại.
Ngày hôm sau ông bạn
chạy đến ty CA thành phố xin thăm gặp ông “kỹ sư” nạn nhân, và trình bầy 2
giải pháp của ông Luật sư. Anh “kỹ sư” hốt hoảng nói anh bạn gọi điện thoại
và điều đình với ông luật sư chấp thuận giải pháp 1 là trả 3 ngàn đô “cúng cô
hồn” để được trả tự do ngay, chứ theo giải pháp thứ 2 rẻ hơn nhưng làm sao mà
ở VN lâu như vậy được, còn phải về Mỹ dũa móng chứ .
Chiều hôm sau, chàng
“kỹ sư” được trả về nhà, túi bị nhẹ đi mất 24 triệu bạc hồ, một số tiền khá
lớn. Hai ngày sau chàng “kỹ sư”, ra hãng máy bay xin đổi vé về lại Mỹ càng
sớm càng tốt và hứa là sẽ không bao giờ về thăm chùm khế ngọt nữa.
Đảng viên sáng mắt
Huyền thoại giải phóng
dân tộc, giải phóng giai cấp do cộng sản Việt Nam dày công dàn dựng đã tan
thành mây khói khi giai cấp vô sản âm thầm lột xác trở thành các
nhà Tư bản đỏ đầy quyền lực và đô la.
XHCN sẽ được đánh giá như một thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử VN. Con, cháu, chút, chít chúng ta nhắc lại nó như một thời kỳ đồ đểu! vết nhơ muôn đời của nhân loại. Một thời kỳ mà tâm trạng của người dân được thi sĩ cách mạng Bùi Minh Quốctóm tắt qua 2 vần thơ: “Quay mặt phía nào cũng phải ghìm cơn mửa! Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi!”
……..
(GNA: Xin lỗi tác giả
đã phải xoá đi danh sách khoảng vài chục người…Tự kiểm duyệt để tránh …)
Giám đốc công ty đường thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm là Trương Như Tảng. Me xừ này phải chờ đến lúc CS thu hết miền Nam mới biết “đường” nào là đường trắng, đường nào là đường thẻ, may phước gài kịp “số de,” chứ chậm chân một chút nữa có thể bị tai nạn lưu thông chết hết cả nhà (như trường hợp kịch tác gia Lưu Quang Vũ và gia đình). Đề nghị “trí thức” phe ta nên đọc cuốn “memoir” (mémoire) của cái gọi là “tảng đường mía chết hụt này” để cho sáng mắt sáng lòng.
Thôi, phải cất công
nói chi cho xa xôi, tấm gương sát bên mình là thầy (?)Châu Tâm Luân [2],
bà (?) Ngô Bá Thành [3], ông Chu Phạm Ngọc Sơn, Trần Ngọc
Liễng… bằng cấp treo đầy cả tường, nhìn phát chóng mặt… các tên cố đạo Nguyễn
Ngọc Lan,Chân Tín không lo phận sự rao giảng phúc âm của Chúa mà cứ lo
nói xa nói gần để ru ngủ người mọi người dân miền Nam bỏ súng hướng về xã hội
“thiên đường.” Nhưng ngay chính cá nhân của mình lại phải đợi được đối diện
thật sự với “thiên đường” (?) mới “thức tỉnh” (!)
Phụ Chú:
[1] Nguyễn Văn Trấn là Bảy Trấn (không phải ông Nguyễn Văn Trấn hậu sinh nào đó mới “về thăm Việt Nam sau 32 năm” đâu!) Đây là Trấn “Camel” (dân cậu miệt vườn, chỉ hút thuốc lá hiệu Camel) người chợ Đệm Long An, loại trí thức địa chủ, một đại thụ của Cộng Sản thời thập niên 30… Đại thụ nầy là tác gỉa cuốn sách “Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội;”(để chửi xéo đảng CSVN). Hắn cùng cỡ tuổi với các tên trùm CS như Trần Văn Giàu, Dương Bạch Mai, Ung Văn Khiêm… đã bỏ lúa ruộng không ai thâu, nhà lầu không ai ở để đi theo Cộng Sản. Nguyễn Văn Trấn đã từng là chính ủy Khu 9 (miền Tây Nam bộ), chủ nhiệm báo “Le Peuple” đấu tranh công khai với thực dân thời Cộng Sản miền Nam.
Tập kết ra bắc (cùng lúc với Tô Ký, Đồng Văn Cống, Huỳnh Văn
Nghệ…) Sau nàyLê Duẩn không cho Nguyễn Văn Trấn được đến một
cục xương còn dính chút thịt để gặm cho đỡ tủi! Về Nam sau năm 75, chả có
chức vụ gì dù đã có 62 tuổi đảng (tính đến năm 1997), ôm nỗi uất ức cho tới
ngày chết.
[2] Châu Tâm
Luân người Việt gốc “xì dầu củ cải muối,” được đi du học Hoa Kỳ bằng
học bổng quốc gia của VNCH, tốt nghiệp tiến sĩ Kinh Tế (Đại Học Illinois năm
1966), về Việt Nam cuối thập niên 60, dậy môn “Kinh Tế Nông Thôn” và “Quản
Trị Nông Trại” tại Trung Tâm Quốc Gia Nông Nghiệp (TTQGNN) Sài Gòn (và cũng
dậy môn Kinh Tế tại Đại Học Vạn Hạnh).
Ông Luân đã có lần giữ chức vụ “giám
đốc” TTQGNN (gồm cả 3 trường Cao Đẳng Canh Nông, Cao Đẳng Thủy Lâm và Cao
Đẳng Thú Y Sài Gòn) một thời gian ngắn (vào giai đọan mà các chính trị gia
mới trổ mã dậy thì Hùynh Tấn Mẫm và Lê Văn Nuôisách động sinh
viên, học sinh Sài gòn “xuống đường” biểu tình chống Mỹ và chống chính phủ
VNCH mạnh mẽ nhất).
Trong các lớp Kinh Tế
mà ông Luân dậy, ông công khai giảng cho sinh viên là “xã hội chủ nghĩa là
con đường duy nhất (sic) để đưa Việt Nam đến vinh quang(Giỏi
nhỉ! Tiến sĩ củ cải này chép y chang lại lời của việt gian HCM)” mà không hề
bị công an cảnh sát của chính phủ VNCH hỏi thăm (?) – Có lẽ ông ta “too
visible!” vì thường xuyên được truyền thông của Mỹ đến trường phóng vấn (đài
CBS, NBC, ABC…) Vào những ngày cuối cùng của VNCH, xì thẩu Châu Tâm Luân đứng
cùng danh sách với các nhân vật của “thành phần (lòng thòng ở chính giữa!)
gọi là thứ 3,” rất ồn ào hô hào hòa giải hòa hợp dân tộc…
Sau 30 tháng 4 năm
1975, con vẹt ngây thơ này không được CS dùng đến 1 ngày để quét lá đa (không
phải đi “cải tạo” vì đã tốt nghiệp tiến sĩ tại Hoa kỳ là may lắm rồi). Sau đó Châu
Tâm Luân vượt biên định cư ở ngọai quốc (ở Thụy sĩ?) Chứ Mỹ chắc chắn là
họ không chấp nhận con két “thổ tả” này!)
[3] Bà (?) Ngô Bá
Thành tên thật là Phạm Thị Thanh Vân (Ngô bá Thành là tên chồng của
bà). Ông Ngô Bá Thành cũng là công chức của VNCH, dậy học trường Cao Đẳng
Canh Nông Sài Gòn. Kể ra chính phủ VNCH dân chủ và dễ dãi thiệt, vẫn trả
lương tháng đầy đủ, vẫn cho ông Ngô Bá Thành dậy học như chẳng hề
có chuyện gì xẩy ra… Bà Thành tốt nghiệp tiến sĩ Luật tại Pháp và sau đó có
học và làm việc trong một thời gian ngắn tại Đại Học Columbia (New York) Hoa
Kỳ.
Ở Sài Gòn, bà Ngô bá láp này tự phong cho mình là “chủ tịt” của “Phong
trào phụ nữ đòi quyền sướng;” biểu tình, tuyệt thực chống chính phủ VNCH (và
sự hiện diện của đồng minh ở Việt Nam) rất kịch liệt.
Sau 30 tháng 4 năm 1975
được CS cho làm đại biểu Quốc Hội CS trong 3 khóa (6,7 và 8). Đến khóa 9 thì
bị gạt ra. Bà chỉ tuyên bố sự tức giận của mình (bà cho là mình bị gian lận
bầu cử? Xin nhờ bà một tí: Chế độ CS làm quái gì có bầu cử một cách dân chủ?)
qua sự phỏng vấn của đài BBC chứ chả bao giờ dám biểu tình hay tuyệt thực gì
cả? (nên biết, CS chỉ chờ bà này tuyệt thực là tụi nó “cúp” nước luôn thì có
mà uống nước tè!)
Cháu ngoan sáng mắt
Lê Diễn Đức
…
Khi mới ở tuổi lên
mười, tôi đã đạt danh hiệu “Cháu ngoan bác hồ”. Năm 1967 tôi được Hồ Chí Minh
trao phần thưởng cho kết quả học tập xuất sắc với tất cả 14 môn học đạt điểm
cao nhất. Đó là một cuốn sổ tay kích thước khoảng 20 x 15cm, giấy trắng tinh,
bìa cứng láng bóng, màu xanh dương, có in hình Hồ Chí Minh chụp thẳng và dòng
chữ phía dưới “Giải thưởng của Hồ Chủ Tịch”.
Với tôi, gia đình, trường học và
chính quyền địa phương, giải thưởng này là một vinh dự, vì không phải tỉnh,
thành phố nào cũng có thưởng, và nếu có thì chỉ có một hoặc hai người. Buổi
trao giải thưởng được tổ chức hào hứng trên sân kho của hợp tác xã, dưới ánh
trăng (vì lúc bấy giờ máy bay Mỹ đánh phá miền Bắc dữ dội, học sinh đi sơ tán
ở thôn quê, ban đêm không dám nổi lửa, thắp đèn). Bà con làng xóm tụ hội rất
đông. Ba tôi cảm động đến phát khóc. Tôi nâng niu cuốn sổ tay đến mức không
dám xài, lâu lâu lấy ra ngắm nghía ! Tuy nhiên cũng chưa tức cười thảm hại
bằng thằng bạn.
Năm 1968, Bí thư thứ nhất Lê Duẩn thăm trường, tặng cho mỗi đứa được cử đi gặp một cục kẹo Hải Châu (thứ cao cấp, hiếm hoi, xa xỉ với lũ học sinh nghèo trong những ngày chiến tranh). Thằng bạn thèm rỏ dãi nhưng trân trọng quá, không dám ăn, để dành làm kỷ niệm. Trời nóng, chỉ vài hôm, cục kẹo chảy nhão nhoẹt dính bê bết với giấy bọc, phải vứt đi. Hắn đi Đông Đức, về nước giảng dạy ở Bách khoa Hà Nội, cho đến giờ. Tôi tin chắc hắn không quên chuyện này!
Tôi sang Ba Lan năm
1969. Cả đoàn du học sinh chúng tôi phải vào nằm viện để bác sĩ khám, tẩy
giun sán trước khi được sống chung với người ta tại Trung tâm học tiếng Ba
Lan dành cho người nước ngoài. Trong bệnh viện, được báo tin Hồ Chí Minh từ
trần, chúng tôi khóc thảm thiết ! Mấy cô y tá Ba Lan ngơ ngác, lúng túng
chẳng biết chuyện gì xảy ra !
Chúng tôi đã yêu Đảng,
yêu bác Hồ đến thế ! Đã một thời ngây thơ, ngây ngô như thế !
Đến năm 1994, Kim Nhật
Thành chết, xem TV thấy dân Bắc Triều Tiên đứng đông nghẹt hai bên đường ôm
nhau gào khóc. Lúc này thì tôi đã bật cười ! Cười cả chính mình !
Tôi cũng đã y chang vậy ngày nào, bị ngu hoá, bị lừa gạt mà không biết…
|
No comments:
Post a Comment
Thanks for watching