Hiện tượng lạ: Dân liên
tiếp bịt miệng Ban Tuyên giáo
Phạm Nhật Bình Sat, 10/04/2014 - 10:00
Chỉ trong vòng 1 tháng, nhân dân đã 2 lần đẩy Ban Tuyên giáo vào thế
"tưng bừng khai trương - âm thầm đóng cửa". Lần đầu là cuộc triển lãm
về Cải cách ruộng đất (CCRĐ). Lần kế tiếp là cuốn phim không người xem về Tướng
Giáp. Lý cớ đến từ đâu?
Phim cực ế!
Hiển nhiên mỗi sự việc có nhiều nguyên nhân. Để bài không quá dài,
người viết xin viết về vụ triển lãm trước. Ngày 8/9/2014 Viện Bảo tàng Lịch sử
Quốc gia ở Hà Nội khai mạc một cuộc triển lãm mang tên "Cải cách ruộng đất
1946-1957" mà nhà cầm quyền coi là một thành quả lớn lao đem lại ruộng đất
cho dân nghèo. Hẳn nhiên cho vàng ông giám đốc viện bảo tàng cũng chẳng dám đưa
ra chủ đề nhạy cảm này. Chắc chắn đây phải là chỉ thị của lãnh đạo đảng qua Ban
Tuyên giáo Trung ương.
Theo dự trù thì cuộc triển lãm sẽ kéo dài đến hết tháng 12/2014
nhưng vừa khai trương lập tức đã có bão táp "long trời lở mạng" chỉ
ra những thiếu sót quá lớn và những vật liệu được "bảo tàng lịch sử",
nhưng lại hoàn toàn được tạo dựng gần đây. Thế là cuộc triển lãm 4 ngày đã đột
ngột "tạm đóng cửa" và không hề mở lại, với lý do "mất điện",
“thiếu ánh sáng”.
Có thể nói vụ triển lãm CCRĐ phải đóng cửa sau 4 ngày đã đánh dấu
một bước ngoặt mới về vai trò của Ban Tuyên Giáo nói riêng và guồng máy tuyên
truyền của nhà nước nói chung. Có lẽ cần nhắc lại Ban Tuyên giáo Trung ương
Đảng Cộng sản Việt Nam - hậu thân của Ban Tư tưởng Văn hóa Trung ương - là một
cơ quan được đảng giao phó những nhiệm vụ đầy tham vọng. Nó nắm mọi đường lối
chính trị, xã hội trong lĩnh vực tuyên truyền để nhào nắn tư tưởng con người
theo một khuôn mẫu đúc sẵn. Nhưng kể từ ngày mạng Internet lan đến Việt Nam thì
tham vọng này đang ngày càng trở nên vô vọng. Vô vọng đến độ Tổng Bí Thư Nguyễn
Phú Trọng phải công khai cằn nhằn: "Tại sao nhà nước có đến hơn một ngàn
cơ quan truyền thông đủ loại mà không thể chiếm lĩnh được trận địa thông tin”?
Ít nhất có 4 câu trả lời cho Tổng Bí Thư Trọng sau đây.
Có quá nhiều nguồn dữ kiện mới xuất hiện
Ngày nay, chính Ban Tuyên giáo cũng phải nhìn nhận họ không còn
khả năng độc quyền thông tin nữa. Nhà cầm quyền có thể cấm nhà xuất bản, cấm
báo giấy, kiểm soát chương trình phát thanh phát hình, nhưng KHÔNG thể ngăn
chận tin tức trên mạng Internet.
Dù lực lượng CAM (công an mạng) đông đến cỡ
nào và dùng cách nào để bưng bít thì cho đến nay đều có cách để vượt qua. Vô số
các chuyên gia vi tính trên thế giới rất thích giúp người khác, đặc biệt dân
chúng tại các nước độc tài, cách vượt qua các tường lửa và không để lại "dấu
chân". Nhờ đó, cư dân mạng đã khá thảnh thơi tìm đến các nguồn dữ kiện và
chính họ cũng chuyển tải các dữ kiện mới lên mạng để chia sẻ với mọi người.
Thời kỳ mà Tuyên giáo đảng có thể xem trí óc người dân như tro bùn, tha hồ vo
tròn bóp méo suy nghĩ của con người, đã chấm dứt.
Chỉ riêng về trận cuồng dịch Cải Cách Ruộng Đất ở Miền Bắc, đã có
những cuốn sách tập trung dữ kiện được phổ biến rộng rãi bằng dạng điện tử
(softcopy) như "Đèn Cù" của Trần Đĩnh, “Thời Của Thánh Thần” của
Hoàng Minh Tường, “Chuyện Làng Thời Ấy” của Võ Văn Trực, “Dạ Tiệc Quỉ” của Võ
Thị Hảo, “Nước Mắt Một Thời” của Nguyễn Đăng Khoa,...
Những ai đã đọc các tác phẩm trên đều không còn nghi ngờ gì về các
tội ác và tội phạm trong CCRĐ. Ai là thủ phạm của những cái chết tức tưởi như
bà Nguyễn Thị Năm Cát Hanh Long và hàng trăm ngàn người dân vô tội khác đã quá
rõ. Cả dân tộc đang thắp những nén nhang đau xót cho hàng trăm ngàn nạn nhân
CCRĐ. Qua bao nhiêu năm tháng nỗi đau khổ chưa bao giờ nguôi thì cuộc triển lãm
lại xát muối vào những vết thương khi phải nhìn lại hình ảnh những kẻ vừa kích
động, vừa cho phép giết hàng ngàn sinh mạng rồi đứng chấm nước mắt cho máy chụp
hình.
Sự hèn kém của toàn bộ giới lãnh đạo Đảng lúc đó còn được ông
Nguyễn Văn Trấn ghi lại trong cuốn “Viết cho mẹ và quốc hội”. Ông thuật lại: Có
lần anh chị em Nam Bộ biểu tôi đến gặp ông già Tôn mà hỏi, 'tại sao ổng để cho
cải cách ruộng đất giết người như vậy?' Bác Tôn đang ngồi, nghe tôi hỏi liền
đứng dậy bước ra khỏi ghế, vừa đi vừa nói: “Đ… mẹ, tao cũng sợ nó, mày biểu tao
còn dám nói cái gì?”. Câu trả lời của người mang danh phó chủ tịch nước đã cực
tả nỗi kinh hoàng không chỉ trong nhân dân mà còn là nỗi sợ hãi của mọi tầng
lớp cán bộ đương thời!
Ban Tuyên giáo không thể dán nhãn các tác giả nêu trên là thế lực
thù địch hay thành phần phản động được. Họ đều là những người đã sống và trưởng
thành trong chế độ. Hầu hết đã đóng góp trọn tuổi thanh xuân đời mình cho đảng
và chế độ CSVN. Vì thế Ban Tuyên giáo không cãi lại nổi.
Còn quá nhiều nhân chứng
Ban Tuyên giáo vừa đưa ra các vật dụng sơ sài để ca ngợi công đức
của Đảng qua việc thực hiện chiến dịch CCRĐ, thì lập tức các nhân chứng và con
cháu của các nạn nhân liền cung cấp một khối dữ liệu khổng lồ, vượt xa khả năng
của Ban Tuyên giáo, để cho thấy CCRĐ là một trận cuồng dịch đẫm máu theo lệnh
Bắc Kinh. Sau đây chỉ là một vài trong vô số các lời chứng:
Nhà văn Trần Mạnh Hảo tại Sài Gòn kể lại: "Tôi không muốn nói
lại cuộc cải cách ruộng đất, bởi vì vết thương của gia đình tôi, bố mẹ tôi. Bố
tôi bị bắt, mẹ tôi phải nuôi ba đứa con, tôi phải đi bắt rận thuê để lấy gạo
nấu cháo cho mẹ ăn và các em ăn, tức là rất là thảm." Và ở một đoạn khác,
"Những gia đình bị bắn ở trong làng tôi cũng không bao giờ là địa chủ. Họ
đã bắn, đã giết oan hàng mấy, hàng chục vạn người, thế thì làm sao mà có thể
nói là một cuộc cải cách tốt đẹp được."
Tác giả Hoàng Văn Hùng trong bài “Ba tôi và cải cách ruộng đất” kể
lại: “Con không thể hiểu được cảm giác của một anh nông dân nghèo khi được
tuyên truyền bằng khẩu hiệu 'độc lập dân tộc' và 'người cày có ruộng' đâu. Bảo
đi là đi, bảo phá là phá, bảo giết là giết.
Cái không khí đó được bê nguyên xi
vào Cải cách ruộng đất, lại được làm đậm thêm nhờ cái lợi ích 'có ruộng' ngay
trước mắt.” Và ở một đoạn khác, “Xã ta có ông Đinh Cẩn giàu nhất, thì
cũng chỉ sáu mẫu ruộng với dăm con trâu. Những nhà khác như ông nội con thì
nhiều, cũng coi là xã giàu. Lập tức họ đòi quy cho bằng được 7% địa chủ. Ông
nội con thoát chết có lẽ vì đã từng vào Liên Việt, hoặc do ông trẻ của con lúc
đó làm 'Cốt cán' thôi.”
Đang có quá nhiều cặp mắt nhân dân
Ngay cả trong số những vật dụng nghèo nàn được đem ra triển lãm,
sự gian dối, dàn dựng và giấu diếm của Ban Tuyên giáo đã bị hàng triệu cặp mắt
nhân dân theo dõi và nhận ra gần như lập tức. Một thí dụ, Blogger Lê Dũng là
người vạch ra đầu tiên trên mạng sự “chế biến” bất cần sự hiểu biết của người
đến xem trong các bức hình triển lãm. Trong bức thứ nhất cảnh hai vợ chồng và
ba con ngồi ăn cơm:
- Nồi gang, nồi nhôm thời 1958 Miền Bắc chưa có
- Đũa nhựa và thìa phíp trắng chưa có.
- Trẻ em béo tốt như trẻ em tây
- Bần nông lấy đâu ra quần kaki ấy
- Nhà làm gì có sàn gỗ
- Đũa nhựa và thìa phíp trắng chưa có.
- Trẻ em béo tốt như trẻ em tây
- Bần nông lấy đâu ra quần kaki ấy
- Nhà làm gì có sàn gỗ
Và bức ảnh thứ nhì được ghi chú là : "gia đình ông X… ly tán
đi làm thuê cho địa chủ, giờ cải cách xong thì đoàn tụ..." mang đầy những
chi tiết "lạ":
- Cô gái trong ảnh quá xinh, xinh hơn cả Chị Quỳnh từng đóng vai
cô Nết.
- Cái bàn thờ gỗ quý chạm trổ cỡ lớn to đùng ở gian giữa có khám thờ như nhà quan.
- Ăn cơm với bát tô mà không phải bát tàu. Bát tô tận thời bao cấp sau 78 mới có dùng bán phở thôi.
- Bần cố nông làm gì có nồi đồng, có chiếu trải ra hè ăn cơm?
- Bần cố nông mà mặc áo hai túi có nắp?
- Cái bàn thờ gỗ quý chạm trổ cỡ lớn to đùng ở gian giữa có khám thờ như nhà quan.
- Ăn cơm với bát tô mà không phải bát tàu. Bát tô tận thời bao cấp sau 78 mới có dùng bán phở thôi.
- Bần cố nông làm gì có nồi đồng, có chiếu trải ra hè ăn cơm?
- Bần cố nông mà mặc áo hai túi có nắp?
Kết luận của Blogger Lê Dũng được nhiều người tán thành: “Tóm lại
tay nào sắp đặt cái ảnh này là dân vớ vẩn, không có tí kiến thức gì về lịch sử,
am hiểu về đồ vật.”
Dân nay đã có phòng triển lãm riêng
Khổ hơn nữa cho Ban Tuyên giáo. Thời nay, người dân có một phòng
triển lãm lớn gấp ngàn lần bất kỳ phòng triển lãm nào của Ban Tuyên giáo. Đó là
Phòng Triển Lãm Internet, mở cửa suốt 24/24 và tồn tại vĩnh viễn. Tại phòng
triển lãm này, người dân Việt đang đưa lên ngày một nhiều các dữ kiện lịch sử
khó có thể chối cãi. Người dân còn muốn thách thức Ban Tuyên giáo đảng hãy thực
hiện tiếp các phòng triển lãm về bất kỳ chủ đề gì, để dân cư mạng lại có cơ hội
thu thập thêm các dữ kiện còn bàng bạc trong quần chúng. Liệu Ban Tuyên giáo có
dám triển lãm 10 tấm bản đồ đi kèm với Hiệp Định Biên Giới trên bộ ký từ năm 1999
không? Hoặc Ban Tuyên giáo có dám triển lãm những văn kiện thề hứa với Trung
Cộng tại Hội nghị Thành Đô năm 1990 không? Và hàng ngàn sự kiện lớn nhỏ khác nữa.
******
Một điều đã trở thành khá phổ quát trong mấy chục năm qua. Các chế
độc tài khi bước vào giai đoạn cuối của sự thống trị thường có một điểm chung
khá khó giải thích. Đó là bộ phận chỉ đạo tuyên truyền đều bắt đầu rối loạn
trong suy nghĩ và hành động, thậm chí còn tích cực chọc cho quần chúng liên tục
đổ thêm sự giận dữ lên lãnh đạo.
Với tình trạng đầy phấn khởi cho sức mạnh nhân dân nêu trên, nhiều
nhà dân chủ đã nghĩ đến việc cùng ký thỉnh nguyện thư "nài nỉ" Tổng
Bí Thư Nguyễn Phú Trọng tiếp tục xử dụng các ông Đinh Thế Huynh, Nguyễn Bắc
Son, và nhất là ông Nguyễn Thế Kỷ, trong Ban Tuyên giáo Trung ương càng lâu
càng quí, đặc biệt cho nhiệm kỳ mới sau Đại Hội Đảng XII.
No comments:
Post a Comment
Thanks for watching