X

Tuesday, April 22, 2014

HẢI NGOẠI VỚI MẶT TRẬN VĂN HOÁ



On Tuesday, 22 April 2014 4:45 PM, an Do <> wrote:

Hải Ngoại Với Mặt Trận Văn Hóa
Nghị quyết 36 của Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Việt Nam ra đời để khuyến dụ và đánh phá cộng đồng người Việt tại hải ngoại. Từ năm 2003, Việt Nam Quốc Dân Đảng đã mở chiến dịch lên án, vạch mặt âm mưu Nghị Quyết 36 của CSVN (xin bấm vào link http://www.vietquoc.org/modules.php?name=News&file=article&sid=110), hôm nay nhận được bài "Hải Ngoại Với Mặt Trận Văn Hóa" của cựu đại tá Phạm Bá Hoa nhằm vạch mặt âm mưu Nghị Quyết 36 của CSVN..... 

HẢI NGOẠI VỚI MẶT TRẬN VĂN HOÁ
Phạm Bá  Hoa

1. CSVN dạy Việt ngữ cho Cộng Đồng hải ngoại? 
Từ e-mail “têhát” ngày 29/08/2009 chuyển bài viết “CSVN định xâm nhập Cộng Đồng hải ngoại nhưng sẽ thất bại” của nhà báo Vi Anh, với đoạn mở đầu như sau: “Hai tin từ nhà cầm quyền CS Hà nội tung ra gần như đồng loạt là mở lãnh sự quán ở Houston, tiểu bang Texas của Mỹ  vào tháng 9, và đưa giáo viên đem chương trình và cấp sách giáo khoa ra nước ngoài dạy tiếng Việt cho trẻ em gốc Việt ở  các nước Miên, Lào, Tiệp, Nga, Canada và Mỹ, sẽ bắt đầu từ nay cho đến năm 2010”.   

Bài viết này chỉ tách riêng điều mà CSVN nói là sẽ đưa giáo viên ra hải ngoại dạy Việt ngữ cho trẻ em gốc Việt tại Canada và Hoa Kỳ. Điều này cũng không có gì là lạ, vì mục tiêu thứ 5 trong 9 mục tiêu của Nghị Quyết 36 (NQ 36) có nói vấn đề này. 
  
2. Trích bài tổng phản công NQ 36 (tôi viết ngày 10/07/2004 tại Orlando, Florida). 

NQ 36 của cộng sản Việt Nam (CSVN) ngày 26/03/2004 gồm 9 mục tiêu, trong đó từ mục tiêu 1 đến mục tiêu 7 tấn công thẳng vào Cộng Đồng tị nạn mà CSVN nói là giúp đỡ người Việ t ở nước ngoài(?). Khi viết bài “Tổng phản công NQ 36” tôi quan niệm: “Mỗi mục tiêu của CSVN tôi chia thành những mục tiêu nhỏ, rồi đưa những sự kiện liên quan mà CSVN sử dụng trong lời nói, lời viết, cùng những hành động, để chứng minh sự gian manh dối trá của CSVN chỉ nhắm phục vụ mục tiêu chính trị của chúng. Nói cho đúng, CSVN ra cái điều lo lắng cho Cộng Đồng tị nạn cộng sản mà chúng gọi chúng ta là “người Việt Nam ở nước ngoài” như thể chúng ta chỉ là những cá nhân riêng rẽ. 

Mục tiêu chính của chúng chắc hẳn là tìm cách đầu độc thế hệ 2 thế hệ 3 sinh ra và lớn lên ở hải ngoại qua những bài học xã hội chủ nghĩa nói theo ngôn ngữ xã hội chủ nghĩa, để tách hai thế hệ này ra khỏi các thế hệ trước. Bởi, chúng rất thèm muốn được sử dụng khối nhân lực trí thức quí giá giúp chúng bảo vệ quyền lực, và sử dụng khối tài lực quan trọng giúp chúng gia tăng khối tài sản riêng tư.   
         
Đây là nguyên văn của mục tiêu 5:  
“Tích cực đầu tư cho chương trình dạy và học tiếng Việt cho người Việt Nam ở nước ngoài, nhất là cho thế hệ trẻ. Xây dựng và hoàn chỉnh sách giáo khoa tiếng Việt cho kiều bào, cải tiến các chương trình dạy tiếng Việt trên vô tuyến truyền hình, truyền thanh, và trên mạng internet. Cử giáo viên dạy tiếng Việt tới những nơi có thể để giúp bà con học tiếng Việt. Tổ chức trại hè nói tiếng Việt cho thanh thiếu niên ngưởi Việt Nam ở nước ngoài. Tổ chức các đoàn nghệ thuật, nhất là các đoàn nghệ thuật dân tộc ra nước ngoài biểu diễn phục vụ. Tạo điều kiện cho các nghệ sĩ, vận động viên là người Việt Nam ở nước ngoài về biểu diễn, thi đấu, tham gia các đoàn Việt Nam đi biểu diễn và thi dấu quốc tế. Thường xuyên tổ chức các chương trình giao lưu văn hoá, văn học, nghệ thuật, triển lãm hội thảo, và du lịch về nguồn”. 

Trong mục tiêu này tôi chia ra 3 mục tiêu nhỏ:   

a. Giáo dục.
Đầu tiên họ nói “sẽ gia tăng đầu tư cho chương trình dạy và học tiếng Việt cho người Việt Nam ở nước ngoài, nhất là cho thế hệ trẻ. Xây dựng và hoàn chỉnh sách giáo khoa tiếng Việt cho kiều bào, cải tiến các chương trình dạy tiếng Việt trên vô tuyến truyền hình, truyền thanh, và trên mạng internet. Cử giáo viên dạy tiếng Việt tới những nơi có thể để giúp bà con học tiếng Việt”.  
Thật ra thì ai cần học tiếng Việt đây? Lãnh đạo CSVN hay Cộng Đồng tị nạn cộng sản tại hải ngoại? Bởi vì tiếng Việt mà lãnh đạo đảng với lãnh đạo nhà nước Việt Nam sử dụng, đã lai một thứ ngôn ngữ nào không ai biết. So với ngữ  nghĩa thông thường từ trong lịch sử dân tộc mà bao thế hệ ông cha đã sử dụng, hơn 50 năm cai trị đất nước, họ đã tráo nghĩa để thành một nghĩa khác, họ bẻ cong ngữ nghĩa theo điều mà họ gọi là văn hoá mới xã hội chủ nghĩa do họ sáng chế, và họ dám khoe là chính họ dựng nên nền văn hoá mới cho lịch sử nữa chớ!  

Đến sách giáo khoa mà họ nói là họ sẽ hoàn chỉnh. Chữ hoàn chỉnh mà lãnh đạo CSVN dùng ở đây, chắc không có cách nào hiểu khác hơn là họ sẽ đưa sách giáo khoa xã hội chủ nghĩa của họ in lại bìa cho sáng sáng một chút để đưa ra ngoại quốc xâm nhập vào Cộng Đồng tị nạn chúng ta đó quí vị à! Cái thứ sách giáo khoa mà lúc còn trong tù trên đất Bắc, tôi có đọc tập sách dạy lớp mẫu giáo trong đó chúng nó dạy rằng: “3 tên Ngụy chết cộng với 2 tên Mỹ chết, là 5”. 

Quí vị có thấy chúng nó đầu độc tuổi thơ về chế độ chính trị, về hận thù, về bắn giết một cách khủng khiếp không? Ngay từ tuổi lên bốn lên năm đã bị đầu độc như vậy cho đến tuổi thành niên, thử hỏi những thế hệ đó nhìn mọi người không cộng sản như thế nào, nếu Cộng Đồng tị nạn chúng ta tại hải ngoại cũng như thế giới văn minh không kịp giúp phần nào trong những thế hệ đó nhìn thấy mặt bên kia của cuộc sống, thì toàn bộ xã hội Việt Nam ngày nay ra sao! Mặt bên kia tức đối nghịch với xã hội xã hội chủ nghĩa mà trong đó tuổi trẻ trên quê hương Việt Nam luôn bị bịt mắt bịt tai bịt miệng.  

“Cũng là sách giáo khoa”. Vào cuối năm 1991, sau khi đến Hoa Kỳ vài tháng, tôi sang làm việc ở quận Cam, Nam California, cùng với cựu giáo sư Võ Hồng Lạc. Anh kể câu chuyện về bản thân Anh như thế này.  

“Đến ngày 30 tháng 4 năm 1975, anh là Hiệu Trưởng trường trung học Mạc Đỉnh Chi, Phú Lâm, Sài Gòn. Ngay sau đó, Anh chỉ là giáo sư sử địa vì chức Hiệu Trưởng có người từ miền Bắc xã hội chủ nghĩa nhận rồi. Trước khi dạy, Anh cầm cuốn sử địa vào trình với Hiệu Trưởng bài giảng về sông Cửu Long. 

Theo sách giáo khoa xã hội chủ nghĩa thi sông Cửu Long có đoạn chảy ngang Sài Gòn, Anh bảo điều này không đúng nên Anh không thể dạy học trò được. Thế là tên bí thư chi bộ của trường phán một câu không thể tưởng tượng được cái mức độ đần độn của hắn. Câu mà hắn phán như thế này: “Sách giáo khoa đã do trung ương đảng duyệt, mà khi trung ương đảng duyệt thì tuyệt đối không có vấn đề sai sót”.  

Anh Lạc bèn làm đơn xin nghỉ việc. Lập tức Anh bị  qui tội chống đảng vì không thi hành lệnh đảng. Thế là anh Lạc tối tăm mặt mũi vì tự nhiên bị gắn cho cái tội chống đảng tuy Anh chưa biết tội này sẽ bị trừng phạt ra sao. Thôi thì xuống nước năn nỉ để được thất nghiệp còn hơn là mang cái tội chưa từng biết.  
Cái thứ sách giáo khoa xã hội chủ nghĩa mà lãnh đạo CSVN nói là sẽ mang ra dạy cho Cộng Đồng tị nạn cộng sản tại hải ngoại để trở thành con người mới văn hoá mới xã hội chủ nghĩa, quí vị có chấp nhận không? 

Còn  “cử giáo viên ra hải ngoại giúp bà con học tiếng Việt” nữa chớ! Có thiệt không đây? Nếu lãnh đạo CSVN cần gởi giáo viên ra hải ngoại để nhờ Cộng Đồng tị nạn dạy những bài học thế nào là tiếng Việt chân chính thì rất nên, và trường hợp này Cộng Đồng tị nạn sẳn lòng dạy miễn phí. Vì chỉ riêng Cộng Đồng tị nạn tại Hoa Kỳ, đã có hằng mấy trăm trung tâm dạy Việt ngữ, chẳng những dạy cho tuổi trẻ Việt Nam hải ngoại mà con dạy cho tuổi trẻ ngoại quốc nữa, nhất là tuổi trẻ Hoa Kỳ. Với lại, môn học Việt ngữ cũng đã và đang dần dần trở thành một môn học hệ thống giáo dục bậc trung học và đại học tại Hoa Kỳ, và mạnh nhất là trong hệ thống giáo dục tại Australia. Đó là bằng chứng cho thấy Cộng Đồng tị nạn cộng sản tại hải ngoại rất quan tâm đến vấn đề dạy Việt ngữ cho những thế hệ sinh ra và lớn lên trên các quê hương thứ hai, đâu cần đến cái thứ giáo dục ngu dân của chúng.  
Vậy, CSVN nên gia tăng ngân sách giáo dục để xây dựng và  hoàn chỉnh toàn bộ sách giáo khoa thích hợp với nền nếp dân tộc, thích hợp với hoàn cảnh đất nước, thích hợp với khoa học kỹ thuật, và thích hợp với trào lưu dân chủ hóa toàn cầu. Đó là điều mà CSVN cần làm và phải làm. 

b. Nghệ thuật. 
Trong vế thứ hai, họ nói “sẽ tổ chức trại hè nói tiếng Việt cho thanh thiếu niên người Việt Nam ở nước ngoài. Tổ chức các đoàn nghệ thuật, nhất là các đoàn nghệ thuật dân tộc ra nước ngoài biểu diễn phục vụ. Tạo điều kiện cho các nghệ sĩ, vận động viên là người Việt Nam ở nước ngoài về biểu diễn, thi đấu, tham gia các đoàn Việt Nam đi biểu diễn và thi đấu quốc tế”. 

Thưa quí vị, quí vị có nghĩ là các cơ quan ngoại giao của CSVN có dám công khai tổ chức những trại hè mà họ nói trong NQ 36 không? Tôi suy đoán là họ không dám hành động công khai như vậy đâu, mà những trại hè đó nếu có, sẽ do những tên tay sai hay tổ chức tay sai tổ chức. 

Cũng có thể họ không có tay sai trong tổ chức mà họ muốn qua đó để họ đạt mục đích, họ sẽ làm như người tốt bụng nào đó bỗng dưng yểm trợ một khoản tiền đáng kể, rồi ra vẻ như vui miệng kèm theo một vài điều kiện mà ban tổ chức tưởng như chẳng có gì dính dáng đến chính trị, thế là nhận lời và nhần tiền. Vậy là trúng kế của họ rồi, vì khi nhận tiền thì nay họ thêm một ý kiến mai thêm một ý kiến theo ý họ, thế là mình thực hiện nhưng mục đích thì họ đạt. Cái gì chớ mưu mô mánh khóe láu lỉnh thì lãnh đạo CSVN là bậc thầy đó quí vị à! 

Lại nói đến mục tiêu như là “trao đổi giữa các lực sĩ cùng với những nghệ sĩ trong nước ra hải ngoại và hải ngoại về trong nước”. Ở cái khoản này, quí vị cũng rõ là Cộng Đồng tị nạn hải ngoại chúng ta chưa có một vị hay một tổ chức nào -nói đúng là chưa có lãnh đạo- khả dĩ đủ tư cách để hoạch định chương trình chung cho bất cứ vấn đề gì, vì lẽ các tổ chức trong Cộng Đồng tị nạn chúng ta do tinh thần trách nhiệm mà tự phát hình thành. Trong khi CSVN nắm quyền hoạch định thời biểu, chỉ định các lực sĩ cũng như văn nghệ sĩ của họ, và giao nhiệm vụ cho từng cá nhân hay từng nhóm, trước khi ra hải ngoại xâm nhập Cộng Đồng tị nạn chúng ta mà họ gọi là phục vụ chúng ta, thì những văn nghệ sĩ hay lực sĩ trong Cộng Đồng tị nạn chúng ta hoàn toàn hành động riêng rẽ. Điều này tự nó không có gì để phàn nàn, điều đáng phàn nàn là khi về nước thì những cá nhân đó không thể nào hành động hoàn toàn theo ý mình được. Chỉ mong là những vị nào nhân danh văn nghệ sĩ hay lực sĩ trong Cộng Đồng tị nạn mỗi khi về thăm thân nhân, vui lòng đừng bao giờ quên cái bản chất lọc lừa dối trá của lãnh đạo CSVN, cũng đừng quên cái tư cách tị nạn chính trị của mình nhé!  

Còn những người do đảng với nhà nước CSVN chỉ  định ra hải ngoại làm gì? Thuần túy trình diễn nghệ  thuật hay tạo tiền đề cho sự xâm nhập Cộng Đồng tị nạn hải ngoại ở bước kế  tiếp, chuẩn bị vai trò nội ứng cho cuộc tổng tấn công như Tết Mậu Thân đầu năm 1968, hay mùa hè năm 1975 đây? 

c. Văn học.  
Đến vế chót trong mục tiêu 5 họ nói ”thường xuyên tổ chức các chương trình giao lưu văn hoá, văn học, nghệ thuật, triển lãm hội thảo, và du lịch về nguồn”.

Nhớ  lại từ năm 1945 đến 1975 trên đắt Bắc, và  từ 1975 đến nay trên toàn cõi Việt Nam, đã đảo lộn luân thường đạo lý trong cấu trúc xã hội Việt Nam. Chúng ta hãy nghe bà Dương Thu Hương, nhà văn nữ chuyên nghiệp của CSVN đang định cư ở Pháp, đã chua chát pha lẫn đớn đau khi thốt lên rằng:

“Trong lịch sử, không có chế độ nào man rợ bằng chế độ cộng sản, một chế độ bắt con gái con dâu tố cáo cha hiếp dâm mình, một chế độ bắt vợ chồng, cha mẹ, anh em, con cái, chủ tớ, láng giềng, đấu tố lẫn nhau, giết hại lẫn nhau”'.

Cô  Song Chi, nữ đạo diễn xã hội chủ nghĩa Việt Nam đã đạo diễn cuốn phim “Nữ Bác Sĩ” mà đài truyền hình CSVN đã chiếu, cô được định cư tại Na Uy từ ngày 24/04/2009 sau thời gian bị Công An sách nhiễu đe dọa. Bài viết “Nỗi Buồn Mang tên Việt Nam” vừa là tâm sự vừa là nguyên nhân khiến cô quyết định rời khỏi quê hương đi tị nạn chính trị tại hải ngoại. Hai đoạn dưới đây trích từ bài viết đó:

“... Biểu tình bộc lộ lòng yêu nước và là một phản ứng tối thiểu cần phải có của một dân tộc trước họa xâm lăng rành rành trước mắt của một nước khác mà còn “không được phép”, còn bị ngăn cấm thì hy vọng gì biểu tình để phản kháng trước bất cứ chuyện gì là nguyên nhân gây nên sự phi lý, bất công trong xã hội, hoặc đụng chạm đến quyền tự do, dân chủ, quyền con người trong xã hội, hoặc kéo lùi tiến trình phát triển của đất nước và có hại cho vận mệnh của quốc gia, của dân tộc?

“… Chưa bao giờ trong lịch sử, những người lãnh đạo đất nước lại hèn nhát, bảo thủ  đến cùng như lúc này, thà mất nước chứ nhất định không chịu từ bỏ con đường sai, không chịu mất quyền lực.“  

Trên Diễn Đàn Dân Tộc Việt ngày 29/08/2009, có bài thơ không tên của nhà văn trong nước Trần Mạnh Hảo.  Dưới đây là vài đoạn trích trong bài thơ đó:  
“Tôi yêu Tổ Quốc tôi mà bị bắt! ... Tổ Quôc là con giun đang bị séo quằn. Giặc chiếm Hoàng Sa Trường Sa. Biển Đông bị bóp cổ ... Hồng Hà Cửu Long giẫy dụa thở ra máu. Tuổi trẻ mít tinh đả đảo Trung Quốc xâm lược! Sông Bạch Đằng tràn lên phố biểu tình, sông Bạch Đằng bị bắt. Ải Chi Lăng theo Tuổi Trẻ xuống đường, ải Chi Lăng bị bắt. Gò Đống Đa nơi xương giặc vùi xương, sẽ bị bắt nếu biểu tình chống giặc! Có nơi đâu trên thế giới này, như Việt Nam hôm nay. Yêu nước là tội ác, biểu tình chống ngoại xâm bị Nhà Nước bắt? Các anh hùng dân tộc ơi! Ngô Quyền ơi Trần Hưng Đạo ơi! Nếu sống lại các ngài cũng sẽ bị bắt! ...” 

Vậy thì ai cần giao lưu văn hoá đây? Ai cần phục vụ  văn hoá đây? Văn hoá mà lãnh đạo CSVN nói  đến là thứ văn hoá lộn đầu, văn hoá  nói ngược, văn hoá đểu, văn hoá dối trá,  nói thế này phải hiểu thế khác. Chất thật thà trong sáng trong văn hóa truyền thống dân tộc từ ngàn xưa, đã bị giáo dục của CSVN làm băng hoại tất cả, để du nhập từ cộng sản quốc tế cái gọi là “con người mới văn hoá mới xã hội chủ nghĩa” vào xây dựng một xã hội mà mọi người sống với nhau bằng lọc lừa dối trá theo đúng bản chất của chế độ độc tài. Vì trong xã hội xã hội chủ nghĩa có cái gì tốt đẹp đâu, nên chúng phải tuyên bố dối, nói dối, làm dối, báo cáo dối, chẳng những dối với mọi người mà dối cả chính bản thân của chúng nữa. Cộng Đồng Tị Nạn Hải Ngoại đâu có cần thứ văn hoá đó mà đòi giao lưu. Trái lại, Cộng Đồng Tị Nạn Hải Ngoại sẳn sàng dạy cho chúng những bài học vỡ lòng về văn hoá dân tộc, và tất cả đều miễn phí, không cần phải giao lưu gì cho tốn công tốn của mà chỉ cần học xong mang về ứng dụng là được rồi.      

Nếu bây giờ lãnh đạo CSVN trở nên hiền lành tốt bụng, biết lo cho dân cho  nước thì chịu khó xem lại đống sách tịch thu của xã hội Việt Nam Cộng Hòa cũ, may ra còn sót lại cuốn nào sau khi thiêu hủy như hành động của vua Trung Hoa Tần Thỉ Hoàng, hãy đem ra ấn loát và đưa vào sử dụng trong hệ thống giáo dục, giúp xã hội Việt Nam khôi phục lại nền nếp văn hoá dân tộc ngày xưa đi. Cộng Đồng tị nạn cộng sản tại hải ngoại đâu cần cái thứ văn hoá xã hội chủ nghĩa đó mà giao lưu. Điều quan trọng trước mắt là sử dụng ngân khoản đó chăm lo cho lớp trẻ trong nước có điều kiện đến trường, vì tuổi trẻ ở các bậc trong hệ thống giáo dục Việt Nam bỏ học ở tỷ lệ khá cao do gia đình không đủ sống nên các con của họ phải ở nhà phụ giúp cha mẹ. 

Bằng chứng:  

(1) Theo báo trong nước, tờ Lao Động ngày 14/08/2007 và tờ Tia Sáng ngày 20/08/2007 đăng bài viết của giáo sư Hoàng Tụy, ông là một trong những trụ cột giáo dục Việt Nam. Ông viết ”.. Số lượng học sinh năm 2000 là 9.700. 000nhưng đến năm học 2004 chỉ còn 7.800.000 trong khi dân số gia tăng hằng năm”. Điều này tự nó nói lên tình trạng bỏ học đáng quan ngại, vì số học sinh chẳng những không tăng theo tỷ lệ dân số tăng, mà lại giảm gần 2 triệu học sinh!  
 (2) Theo giáo sư Dương Thiệu Tống, cũng là một trụ cột giáo dục, cho báo Pháp Luật biết: “Ông không ngạc nhiên khi thông báo của Bộ Giáo Dục & Đào Tạo (CSVN) có hơn 100.000 học sinh trung học phổ thông bỏ học, vì đó là điều tất yếu của quan điểm sai lầm về giáo dục”. Ngoài nguyên nhân quan điểm sai lầm, hệ thống giáo dục quá nặng trong khi thiếu giáo viên một cách trầm trọng, song song đó là thiếu ngân sách nên buộc học sinh phải đóng học phí mà là học phí quá cao dưới những tên gọi khác nhau dù chính sách giáo dục trung học là cưỡng bách.   
       
3. Phản công trong bình tĩnh.  
“Văn hoá mới” của CSVN là thứ văn hoá lọc lừa dối trá, vì trong xã hội xã hội chủ nghĩa có cái gì tốt đẹp đâu nên phải dùng những nhóm chữ thường gọi là “mỹ từ hấp dẫn” thoạt nghe y như thậy vậy, để che giấu mặt trái của chúng. Đó là cái mặt trái gian trá. Kinh nghiệm trong mấy chục năm CSVN cai trị toàn cõi Việt Nam, đã đủ cho chúng ta nhận ra rằng, “chúng nó nói với làm hoàn toàn trái ngược nhau”, đúng câu nói để đời của cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu: “Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm”. Cho nên khi chúng nói “giúp thế hệ trẻ ở nước ngoài”, phải hiểu là chúng xâm nhập vào Cộng Đồng tị nạn để đầu độc con cháu chúng ta trong mục đích tuân phục chúng đó quí vị à! 

Với một chút kinh nghiệm do tham khảo tài liệu, với một số nhận thức trong cuộc sống trong nhà tù nhỏ (4 trại tập trung) và trong nhà tù lớn (xã hội xã hội chủ nghĩa Việt Nam), tôi trình bày ở trên một số ước tính hành động của CSVN khi chúng thực hiện mục tiêu 5 về văn hoá giáo dục trong NQ 36 của chúng để xâm nhập vào Cộng Đồng chúng ta.     

Vậy, xin quí vị nhất là quí vị trách nhiệm lãnh đạo Cộng Đồng, thật bình tâm theo dõi những sự kiện dù lớn dù nhỏ xảy ra trong Cộng Đồng chúng ta liên quan đến những lớp học Việt ngữ cho tuổi trẻ, và phân tách những diễn biến để có kết luận “đó có phải là CSVN xâm nhập hay không?” Nếu phải, Cộng Đồng đối phó ngay. Chúng ta luôn luôn trong thế công khai chủ động, trong khi chúng nó lúc nào cũng lén lút thụ động, nhưng mọi hành động của chúng ta phải hết sức thận trọng để tránh tình cảnh “người chống cộng chống lại người chống cộng”, do chúng nó gài bẫy những người chống cộng một cách nóng vội, thiếu cân nhắc, như thể “mình là người chống cộng hơn những người khác”. 
       
4. Kết luận.
Điều mà CSVN rêu rao như thể Cộng Đồng chúng ta dưới quyền khống chế của chúng, nhưng thật ra chúng nó đã và đang tìm mọi khe hở trong sinh hoạt của chúng ta để xâm nhập vào mà đánh phá, đồng thời dụ dỗ thế hệ trẻ con cháu chúng ta phục vụ cho chúng dưới mỹ từ “phục vụ đất nước”.

Nếu chúng thực hiện NQ 36 về giáo dục tại hải ngoại, thể nào cũng gây cho chúng ta một số khó khăn nào đó, vì trong Cộng Đồng tị nạn cộng sản cũng có những người vì lợi lộc gì đó mà quên những cảnh CSVN thảm sát người vượt biên vượt biển cam tâm làm tay sai cho chúng, hoặc thiếu thận trọng nên bị chúng khống chế. Nhưng rồi chúng cũng thất bại như đã từng thất bại tại hải ngoại, mà thất bại lớn nhất của CSVN là những lãnh đạo của chúng mỗi khi đến các quốc gia có tổ chức Cộng Đồng chúng ta, đều phải giấu diếm lẫn trốn chớ không dám đương đầu trước sức phản kháng mạnh mẽ của Cộng Đồng tị nạn về những tệ hại trên quê hương Việt Nam dưới sự cai trị độc tài tàn bạo của chúng.       

Rõ ràng là CSVN sợ chúng ta chớ chúng ta đâu có gì phải sợ chúng, vì chúng ta là ánh sáng trong khi CSVN là bóng tối. Bằng chứng là CSVN tung tin thiết lập tòa tổng lãnh sự của chúng tại Houston từ năm 2008, và mới nhất là chúng loan tin Nguyễn Tấn Dũng sẽ khánh thành cơ sở ngoại giao vào hạ tuần tháng 9 này (2009), nhưng hôm nay là 07/09/2009 chúng vẫn che giấu địa điểm chớ đâu dám công khai.
Vậy, xin quí vị quí bà con trong Cộng Đồng chúng ta tị nạn cộng sản trên khắp thế giới luôn luôn bình tâm, nhưng phải để ý những cá nhân những tổ chức có từ lâu hoặc “mới mọc” lên liên quan đến những lớp học Việt ngữ hoặc chuyên môn nào đó dành cho tuổi trẻ Việt Nam hải ngoại, đế kịp thời phối hợp với Cộng Đồng tố cáo chúng, và diệt trừ chúng.

Xin nhắn riêng với những ai trong Cộng Đồng tị nạn cộng sản tại Houston đã “trở lại quốc tịch Việt Nam cộng sản”. Khi tòa tổng lãnh sự CSVN tại đây hoạt động, cầm chắc là chúng nó sẽ moi mỹ kim trong túi quí vị với muôn vàn lý do khác nhau đấy nhé! Miễn chiếu khán nhập cảnh, nhưng quí vị sẽ hai tay nộp tiền cho chúng nó, hết “bổn phận công dân cộng sản” đến sự kiện nhân đạo này rồi sự kiện nhân đạo khác, mà chỉ có Trời với chúng mới biết tiền đó sau khi rời túi quí vị sẽ vào túi ai. Chưa hết đâu, mỗi khi có cấp lãnh đạo cao thấp của chúng đến Houston, quí vị phải đi đón đó nghe!

Houston, ngày 7 tháng 9 năm 2009
(bài này trích trong bài “Tổng Phản Công NQ 36 của CSVN, bổ túc và hoàn chỉnh mới nhất)



No comments:

Post a Comment

Thanks for watching

Popular Posts

Popular Posts